7.
Lại chột dạ nhìn một cái Vương phi: “Ta còn tặng cẩu hoàng đế tặng một phần đại lễ, trong khoảng thời gian này hắn không rảnh để ý chúng ta đâu.”
Vương phi trừng hắn một cái: “Được rồi ta sẽ nói chuyện cùng với Nghiên nha đầu, chàng mau đi thôi, lề mề dong dài.”
Nghi ngờ tất cả trước mắt đều chỉ là mơ, ta âm thầm nhéo mu bàn tay một cái, đau.
Ta có chút hoảng hốt, chưa từng nghĩ tới người một nhà lại có thể chung sống như vậy, nhẹ nhàng tùy ý nhưng lại đong đầy tình cảm.
Ta chưa bao giờ gặp một đôi phu thê như vậy, từ xưa đến nay, nữ tử ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, dường như cả đời đều không được sống vì chính mình.
Nam tử có thể chinh chiến sa trường, có thể tham chính, có thể kinh doanh. Nữ tử nếu có một chút tâm tư gây dựng sự nghiệp, liền bị chụp cho cái mũ không an phận, cán bút của văn nhân học sĩ gần như muốn chọc gãy sống lưng.
Ý thức được bản thân thất thần, ta nhanh chóng quỳ xuống – tiểu hài tử nhìn nhỏ bé đang yêu, sức cánh tay lại không hề nhỏ.
“Nghiên tỷ tỷ, nhà ta không thịnh hành quỳ lạy. Tỷ yên tâm ở nhà chờ đợi, đợi mọi chuyện đều đã ổn ca ca sẽ đưa tỷ trở về. À đúng rồi, tỷ gọi ta Tử Quân là được, đợi tin tức tốt của ta nha.”
Ta dở khóc dở cười, hai huynh đệ nhà này, sao lại đều thích để người khác chờ đợi như vậy cơ chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta chắp tay với Định An vương, nghiêm túc nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Sau này nếu có chỗ cần đến tiểu nữ, Vương gia xin đừng khách khí.”
16.
Thuốc trị thương của vương phủ quả thật rất tốt, đại phu tiếc hận nói, dùng thuốc vẫn quá muộn, có lẽ sau này sẽ để lại sẹo.
Một chút sẹo mà thôi, ta cũng không để ý. Ta chỉ để ý, người nhà của ta.
Ta thường đứng dưới mái hiên ngắm hoa mai, có lẽ do biên quan rét lạnh, nghĩ đến thời điểm này hoa mai ở kinh thành đều đã tàn, hoa mai ở nơi đây vẫn diễm lệ như cũ.
Vương phi rất thích một loại vận động gọi là “yoga”, nói là đặc biệt chỉ có ở quê của nàng, có thể uống cong thân thể thành những tư thế không thể tưởng tượng được, tiểu nha đầu trong phủ cũng học theo. Sau khi vết thương khỏi hẳn ta cũng làm theo vài lần, vậy mà còn mệt hơn cả múa kiếm.
Đôi khi nhìn Vương phi ta luôn không nhịn được mà cảm thán, khác biệt giữa người với người sao có thể lớn như vậy được?
Vương phi múa kiếm cực kỳ hay, thuật cưỡi ngựa cũng tốt, nàng thường luận bàn võ nghệ với thị vệ trong phủ, một địch năm cũng không phải nói chơi.
Đã vậy lại giỏi may vá thêu thùa, áo nàng làm ra hình dạng cực kỳ kỳ quái, nhưng mặc lên lại vừa vặn thích hợp. Thậm chí có lần Vương phi đích thân xuống bếp nấu cơm, hương vị tuyệt đối không thua kém đầu bếp trong tửu lâu.
Chỉ là ngẫu nhiên Vương phi sẽ nói vài lời chúng ta đều nghe không hiểu cho lắm, nàng tổng kết là do ngôn ngữ quê nhà của nàng quá khó hiểu.
Hôm nay thời tiết cực kỳ đẹp, chúng ta cùng vài nha hoàn ngồi ở hành lang pha trà đánh cờ, Vương phi đột nhiên nhìn về phía hoa mai trong viện, cười nói:
“Đã là huyền nhai trăm trượng băng, hãy còn có hoa chi tiếu.”*
Đám tiểu nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời: “Tiếu cũng không tranh xuân, chỉ báo mùa xuân đến.” “Đợi khi hoa nở rực núi, nàng ở tùng trung cười.” *
* Bài thơ 《 卜算子·咏梅 》của Mao Trạch Đông, tra google để biết thêm chi tiết.
Ta không khỏi tự biết xấu hổ, tiểu nha hoàn trong vương phủ đều lợi hại như vậy, ta ngay cả một câu thơ cũng không ngâm ra nổi.
“Tường giác số chi mai… Vị hữu ám hương lai.”
* Bài thơ “Hoa mai” của Vương An Thạch, tra tra google để biết thêm chi tiết:
[Ở góc tường có mấy nhành mai.
truyện đam mỹKhi rét tới, chủ nở một mình
Từ xa đã biết không phải là tuyết
Vì có hương thoang thoảng bay tới]
Đây không phải bài thơ kiếp trước Tề Nhược Hàm từng ngâm sao?
Có lẽ do biểu cảm kinh ngạc của ta quá rõ ràng, Vương phi vười giải thích với ta: “Ở quê ta nơi đó, mỗi người đều biết rất nhiều thơ, đó không phải là do chúng ta sáng tác, là của các tiền nhân được lưu truyền rộng rãi.”
Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Bản thân ta một bài thơ cũng không làm ra được, đây chẳng qua là nhặt thơ của cổ nhân mà thôi.”
Chẳng lẽ Tề Nhược Hàm từng đến quê của Vương phi sao? Nhưng theo ta được biết, mẹ đẻ nàng ta là người Giang Nam, sau khi sinh hạ nàng liền nhắm mắt xuôi tay, bản thân nàng ta đáng lý chưa từng rời khỏi kinh thành mới đúng.
Chắc là trùng hợp đi.
Ta nhoẻn miệng cười: “Chỉ là ta từng nghe qua bài thơ này ở nơi khác, có lẽ là trùng hợp…”
Vương phi lại kích động đứng dậy, liên thanh truy vấn: “Chẳng lẽ ở đây ta còn có đồng hương sao? Con từng nghe được ở đâu? Con có quen người ngâm bài thơ này không?”
Nguyên do trong đó quá mức khó tin, ta liền giải thích đơn giản một phen.
Dù giấu đi một ít tiền căn hậu quả, Vương phi vẫn nghe hiểu được, nàng vỗ bàn đứng lên:
“Tiểu Nghiên Nghiên con chờ đó, ta tìm hiểu rõ chuyện này cho con!”
Ánh mặt trời xuyên qua cành mai chiếu xuống mặt đất, ta dường như nghe thấy tiếng băng tuyết tan. Một nhà Định An vương phủ, thật sự rất thích để người khác chờ.
Trong kinh truyền tới rất nhiều tin tức, ca ca nói một đêm trước khi Định An vương đến kinh thành, Thẩm Ngôn tự mình đưa thư do chính tay ta viết đến Hứa gia; sau khi binh lính bao vây Hứa gia rời đi, Cố mẫu đến Hứa gia cùng nương ta thắp nến tâm sự suốt đêm đến khuya, ngày hôm sau liền về Cố phủ cầm thư hòa li rời đi.
Cha đã từ quan chuẩn bị ít ngày nữa cùng nương quy ẩn rừng núi, hai người mua một sơn trang cách kinh thành khá xa, có núi có sông, nương cực kỳ yêu thích.
Dì viết thư nói sắp tới chuẩn bị đi một chuyến ra biển, triều đình không cấm biển, nàng muốn thúc tiến buôn bán qua đường biển, nghe nói ở biển có giao nhân, nàng đùa rằng nếu có cơ hội bắt gặp có lẽ có thể tìm cho ta một viên giao châu (nước mắt giao nhân) mang về.
Ca ca còn nói, Hoàng Thượng đã cáo ốm nhiều ngày không thượng triều, Thái Hậu tạm thời giám quốc, thánh chỉ tứ hôn giữa hai nhà Hứa Cố cũng đã được thu hồi.
Huynh ấy còn nói, Thẩm Ngôn đến cửa cầu hôn, sau khi bị từ chối cũng không quá xúc động.
Vết thương trên người cũng gần như khỏi hẳn, ta thu dọn hành lý, chào từ biệt Vương phi. Vương phi vậy mà cũng đang thu dọn đồ đạc, nàng cười tủm tỉm nói:
“Từ khi đến biên quan, ta cũng chưa từng quay lại kinh thành, sắp tới thời tiết trăm hoa đua nhau khoe sắc, ta quay về góp chút náo nhiệt. Hơn nữa, ta còn muốn đi gặp người bạn đồng hương kia nữa kìa!”
17.
So với khi ta đến kinh hồn khiếp vía, quãng đường hồi kinh lần này gần như có thể gọi là nghỉ phép.
Thời tiết tốt thì cưỡi ngựa, thời tiết xấu thì ngồi xe, đến mỗi nơi đều dừng lại nếm thử đặc sản địa phương mới mẻ. Một đường hết đi lại dừng, từ mùa xuân đi đến mùa hè, mới đến kinh thành.
Hơn một tháng không gặp, cha nương thoạt nhìn lại càng trẻ trung hơn, thiết nghĩ không phải lo lắng quốc sự, gánh nặng trên người đều đã được buông xuống.
Không có ai nhắc đến những chuyện không vui, dường như khoảng thời gian một tháng vừa qua không hề tồn tại.
Sau bữa tối, mẫu thân dẫn ta đến khố phòng, nàng nói nếu ta thành thân, đồ cổ châu báu trong khố phòng này đều là của hồi môn của ta, nếu ta vẫn muốn buôn bán, thì đó đều sẽ là tiền vốn.
Ta lã chã rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Nữ nhi không muốn thành thân, một chuyến này nữ nhi đã hiểu rõ, nhất định phải nắm giữ vận mệnh trong tay bản thân, nếu gả chồng, chính là vây khốn bản thân vào lồng giam, nữ nhi thật sự không muốn.”