4.
Ta đệ thiệp cầu kiến Thái Hậu, lại chậm chạp không được trả lời.
Nghi ngờ trong lòng càng lúc càng nặng, thời gian cử hành hôn lễ sắp đến ta lại càng chỉ có thể ở nhà chờ gả.
Ta dặn Tiểu Ương ngày ngày canh chừng ở cửa cung, nếu gặp được cung nữ có quen biết liền đưa thiếp cầu kiến Thái Hậu. Nếu không gặp được, trước hết không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Có những chuyện phía trước, vậy những chuyện khác thì sao? Thư từ phạm tội thông đồng với Man tộc có khi nào đã ở trong thư phòng của cha không?
Tranh thủ canh lúc cha hạ triều chưa về, ta cầm túi thơm bản thân tự thêu đi gặp mẫu thân, nói chuyện vài câu, ta giả vờ vô tình nói:
“Sáng nay con đi trong vườn muốn tìm chút hoa tươi để làm hoa khô, lại nhìn thấy một gã sai vặt lấm la lấm lét từ bên kia cầu đi sang đây, con gọi một tiếng, hắn vậy mà lập tức chạy mất không thấy đâu. Nương, mấy hạ nhân như này trong phủ chúng ta cần phải dạy quy củ lại cho cẩn thận.”
Mẫu thân nhíu mày: “Từ phía thư phòng bên kia đi qua đây?”
Bên ngoài đột nhiên to tiếng ồn ào, ca ca một thân mồ hôi chạy vào phòng, gã sai vặt của huynh ấy đều chưa đuổi theo kịp.
Lòng ta đột nhiên có dự cảm xấu, sau khi cho người trong phòng lui hết, ca ca trịnh trọng quỳ trước mặt nương, ta cũng lập tức quỳ xuống theo.
“Trương công công trong cung truyền ra tin tức, phụ thân, bị tống vào ngục.”
Mẫu thân lệ nóng tròng quanh.
Lòng ta như rơi xuống vực thẳm: “Có phải phụ thân vì chuyện ban hôn…”
“Không phải chuyện tứ hôn, là chiến sự, nghe nói…” Giọng ca ca mang theo chút không đành lòng, “Nghe nói Thẩm tiểu vương gia thua trận bị bắt, không rõ sống ch.ết, Cố bá phụ buộc tội Định An vương phủ thông đồng với địch, phụ thân nghe vậy không đồng tình, không biết sao lại khiến thiên nhan nổi giận, lúc này mới……”
Mẫu thân lau nước mắt, đứng dậy: “Tri Giản, con đến phòng thu chi lấy chút tiền đi khơi thông quan hệ, phụ thân con lớn tuổi, ngàn vạn lần đừng để hắn chịu khổ. Nghiên Nghiên, con về phòng đi, bất luận xảy ra chuyện gì đều không được ra ngoài.”
Ta giống như rơi vào hư không, giọng của mẫu thân trở nên hư vô mờ mịt, giống như từ trên trời cao vọng xuống.
Phụ thân là quan thanh liêm, lại là cháu trai của Thái Hậu, có tầng quan hệ này, Hoàng Thượng sẽ không thực sự xuống tay với phụ thân. Mà ta cầu kiến Thái Hậu đã nhiều ngày, lại không hề có chút tin tức, chẳng lẽ là Thái Hậu…
Thẩm Ngôn tuy trẻ tuổi, nhưng cũng là thiếu niên tướng quân chiến công hiển hách, chưa từng bại trận, dù kiếp trước có người phản bội, hắn cũng thắng trận dù bị thương thảm bại, nói hắn thua trận bị bắt, tuyệt đối không thể nào!
“Đúng rồi, Tri Giản, hôm này Nghiên Nghiên thấy có người vào thư phòng của phụ thân, con đi xem cả xem, ta đi tìm Cố bá mẫu.”
Nhìn bóng dáng lảo đảo của mẫu thân, lồng ngực ta cực kỳ chua xót, ta tháo miếng ngọc bội ở đai lưng đưa cho ca ca: “Ca ca, mấy cửa hàng của muội cũng có chút lợi nhuận, huynh để gã sai vật tìm chưởng quầy lấy về hết đi.”
Ca ca không nói chuyện, cũng không nhận ngọc bội, hắn chỉ dùng sức ôm ta một cái, rồi liền vội vàng rời đi.
Ta mơ màng về viện của mình, Tiểu Ương đi ra đón, khó xử mở miệng nói Cố Tự đang đợi ta ở cửa ngách, hắn có chuyện muốn nói với ta.
Lòng ta tràn ngập phẫn nộ, chỉ là những chuyện kiếp trước, Cố Tự của kiếp này không hề hay biết, hoặc là hắn cũng vô tội thì sao?
Ta cũng có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, ta muốn hỏi hắn có phải thật sự không có chút tình cảm nào với ta hay không, muốn hỏi hắn tại sao lấy quà của người khác đem đến tặng ta, hỏi hắn tại sao không ngăn Cố phụ đi cầu thánh chỉ, hỏi hắn tại sao, tại sao hại nhà ta tan cửa nát nhà!
Rõ ràng ta có nhiều lời muốn nói như vậy, nhưng lại chỉ cười lạnh thốt lên một câu: “Ngươi có biết thánh chỉ là thứ gì hay không?”
Vì Cố Tự đang nắm tay Tề Nhược Hàm, vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn nói với ta một câu giống hệt như kiếp trước:
“Hứa Tri Nghiên, muội đi cầu Thái Hậu thu hồi thánh chỉ ban hôn đi, giữa ta và muội không hề có tình cảm, hà tất phải trói buộc với nhau trở thành một đôi phu thê bất hòa?”
Ta không muốn hỏi bất kỳ điều gì nữa, đáp án ta vốn nên biết rõ, nhưng lại không chịu nhìn thẳng, không chịu thừa nhận.
10.
“Lão gia đã về rồi, lão gia đã về rồi!” Đèn ở tiền viện được thắp lên, ta không màng đến lễ nghi, tùy tiện khoác một tấm áo choàng liền chạy đến tiền viện.
Nhìn thấy phụ thân, mũi ta không kìm được chua xót – ngắn ngủi nửa ngày, phụ thân tinh thần vẫn luôn vững vàng nháy mắt giống như già đi mười tuổi!
Khí sắc phụ thân cực kỳ kém, gần như dựa vào người của ca ca mới miễn cưỡng đứng thẳng, lại hành lễ về phía hoàng cung xa xa: “Tạ Hoàng Thượng long ân!”
Đi cùng phụ thân còn có hai thái giám, đứng bên cạnh làm bộ tịch cung kính, đợi đến khi phụ thân gần như không quỳ được nữa mới chậm rãi mở miệng:
“Thái Hậu phượng thể mệt mỏi, đặc biệt truyền Hứa đại tiểu thư tiến cung hầu bệnh. Hứa đại tiểu thư, mời?”
Lòng ta hiểu rõ, phụ thân có thể trở về chắc chắn có lời nói của Thái Hậu.
Ta đứng dậy hành lễ, Tiểu Ương đã nhét một túi đầy vàng vụn vào tay hay tên thái giám, bọn hắn ước lượng vàng trong tay, vui vẻ ra mặt nói: “Thời gian một nén nhang, chắc đã đủ để Hứa đại tiểu thư thay y phục sửa soạn?”
Mẫu thân và ta cùng nhau cảm tạ, ta vội vàng về viện thay y phục, khi quay lại tiền viện, phụ thân dặn dò ta cẩn thận mọi chuyện, lại phải hai gã sai vặt biết công phu đi cùng, mẫu thân ở một bên nhét cho ta ngân phiếu để mang bên người, lại thêm một chút bạc vụn tiện bề sử dụng.
Đến cửa cung, hai tên thái giám ngoài cười nhưng trong không cười nói rằng Thái Hậu chỉ truyền mình ta tiến cung, Tiểu Ương cùng hai gã sai vặt chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.
Đây là dưới chân thiên tử, ta cũng chỉ có thể thu lại cảm xúc, bất động thanh sắc đi về phía trước.
Trong Từ Ninh cung, ngọn đèn tối tăm, Thái Hậu vậy mà lại mặc triều phục, tẩm điện rộng lớn như vậy chỉ có một mình Thái Hậu và ta.
Ánh mắt Thái Hậu cảm xúc cuồn cuộn, không còn từ ái như trong dĩ vãng, ánh nhìn nặng trĩu đè lên người khiến ta có chút không thở được.
“Nghiên nha đầu, ai gia cũng coi như nhìn ngươi lớn lên, ai gia có một việc, nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không biết có ai có thể nhờ cậy, ngươi có nguyện ý…”
Thái Hậu bỗng nhiên thở dài: “Vốn dĩ là ta nghĩ sai rồi, người trong hoàng thất, làm gì có nửa điểm thân tình đáng tin cơ chứ?”
Sau một hồi yên tĩnh, ta nghe thấy giọng nói của bản thân: “Hoàng tổ mẫu, Tri Nghiên nguyện ý.”
Thái Hậu cười khẽ ra tiếng: “Nha đầu ngoan, ta không nhìn lầm ngươi, ngươi thậm chí còn chưa hỏi là chuyện gì, không hổ danh là người Hứa gia ta!”
Thái Hậu đi đến trước giường, ý bảo ta xốc chăn lên, ta chậm rãi vén góc chăn – người nằm đó hai mắt nhắm chặt bất tỉnh nhân sự, chính là Hoàng Thượng!
11.
Sắc mặt Thái Hậu hiện vẻ ủ rũ: “Tiên hoàng đi sớm, hắn trước lúc lâm chung…”.
ngôn tình ngượcNàng chậm rãi kể chuyện, ngữ khí bình tĩnh giống như đang kể chuyện xưa của người khác.
Hoàng Thượng thay đổi di chiếu của tiên đế, Thái Hậu vẫn luôn biết, chỉ là cả hai đều là nhi tử của nàng, nàng cũng vẫn luôn an ủi bản thân, trị quốc quả thực cần một hoàng đế có mưu mô thủ đoạn, hơn nữa, chỉ cần là minh quân, có thể trị quốc an dân thì ai ngồi lên vị trí kia cũng đều giống nhau.
Nhưng mà, người trên cao thường đa nghi, lòng nghi ngờ sinh ra quỷ.
Hoàng Thượng lo lắng Định An vương sẽ dấy binh mưu phản, cho dù đã điều Định An vương đến đóng quân ở biên cương cũng không thể chặt đứt lòng nghi ngờ của hắn, lại thấy phụ thân ta trên triều uy vọng cực cao, Thẩm tiểu vương gia cũng là môn sinh của phụ thân, Hoàng Thượng cả ngày đều lo nghĩ Hứa gia độc đại.
Vì vặn ngã Định An vương phủ cùng Hứa gia, Hoàng Thượng thậm chí còn không tiếc chủ động giảng hòa với Man tộc!
“Ai gia chỉ là một nữ lưu, nhưng cũng biết câu bảo hổ lột gia, nào có đạo lý như vậy. Nghiên nha đầu, ngươi mang theo di chiếu của tiên đế cùng với thủ dụ của ai gia, hỏa tốc chạy tới biên quan, nhất định phải đưa tận tay Định An vương!”
Ánh mắt Thái Hậu sáng kinh người: “Ai gia đã phạm sai lầm, lại chỉ có thể vất vả ngươi đi chuyến này, Nghiên nha đầu, Hoàng tổ mẫu có thể tin tưởng ngươi không?”
Trong lòng ta cực kỳ hoảng sợ, trên mặt lại không hề có chút gợn sóng, quỳ một cái thật sâu về phía lão thái thái: “Hồi bẩm Thái Hậu, thần nữ nhất định không làm nhục sứ mệnh.”