4.
Mẹ nó sự tương phản này cũng quá lớn rồi đấy.
Cả tôi và Trần Hạ Nam cùng ngơ ra. Hai giây sau, mặt cô ta đỏ lên, sau đó biến thành tái mét.
“Anh anh anh …”
Qua nửa ngày trời, cô ta phun ra được một câu
“Anh đợi đấy cho tôi.”
Sau đó bực tức giậm chân rời đi.
Tôi ngu cả người. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ còn chưa hung dữ như thế với cô ta bao giờ. Tôi lúc đó thì không dám phản kháng, cho nên đó giờ tôi còn chưa từng nhìn thấy Trần Hạ Nam chịu thiệt như vậy đâu.
Kinh ngạc qua đi, trong lòng tôi sung sướng gần chết. Tôi lặng lặng lẽ lẽ đi qua bên đó. Nhìn thấy tôi, biểu tình của Giang Diêu trở nên hơi hoảng loạn, khi mở miệng lại biến trở về kiểu giọng làm nũng nhỏ nhẹ:
“Em, em quay lại rồi.”
“…” Tôi im mất một lúc.
“Ừ.”
Thế là tôi quyết định giả mù, coi như chưa nhìn thấy cái gì hết.
“Trần Hạ Nam đâu rồi?”
“Cô ấy đi rồi… chắc là do người không được khoẻ.”
Tôi gật đầu, không cố hỏi nữa.
Theo kế hoạch cũ, hai người chúng tôi đi dạo ngoài công viên. Trên đường đi, Giang Diêu vẫn duy trì cái vẻ ngượng ngùng thanh thuần lúc ban đầu. Thế nhưng không biết tại vì sao, từ sau lúc nghe anh quát Trần Hạ Nam, sau đó lại nghe lại kiểu giọng làm nũng nhẹ nhàng này, tôi lại cảm thấy Giang Diêu kiểu… trà vờ lờ ấy? Cái cảm giác kì quặc này kéo dài suốt cho đến khi buổi hẹn kết thúc.
Chính bởi vì loại cảm giác này mà liên tiếp mấy ngày sau đó, tôi không còn hứng thú với Giang Diêu như trước nữa. Anh tìm tôi nói chuyện thì tôi vẫn trả lời như trước, nhưng mà rõ ràng là không còn sự tích cực hồi đầu.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua trong sóng yên biển lặng. Đến buổi tối hôm thứ ba, Giang Diêu gọi điện thoại đến. Anh nói chuyện mơ mơ hồ hồ, giống như uống say rồi.
“Vũ Lạc.” Anh gọi tôi.
“Em có phải không thích anh nữa không?”
Tôi sửng sốt.
“Không có.”
“Em lừa người.” Anh tủi thân vô cùng.
“Hồi trước em gọi anh là chó nhỏ, bây giờ em không thèm gọi nữa.”
“…”
Kiểu, mấy người biết đấy, kể từ khi nghe thấy cái giọng kia của anh, cái kiểu xưng hô này thực sự là tôi không thốt ra nổi nữa rồi.
“Chó nhỏ.”
“Anh uống rượu rồi đấy à?”
Tôi vội chuyển chủ đề.
“Ừ…”
“Thế thì uống chút nước rồi đi ngủ sớm đi.”
Đầu dây bên kia không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
“Alo?”
Sau hai giây yên tĩnh, giọng anh đột ngột trầm xuống.
“Tống Vũ Lạc.”
Hồn phách tôi suýt bay đi luôn.
“Ơi?”
“Mở cửa.”
Giọng điệu mang theo cảm giác ra lệnh quá mãnh liệt, cơ thể tôi còn chưa qua ý kiến của đại não đã đi ra mở cửa phát một. Giang Diệu đang đứng ở ngoài cửa. Tôi sửng sốt mất một lúc. Có vẻ như là vừa mới rời khỏi quán rượu, anh vẫn mặc trang phục chỉnh tề, tóc vuốt ngược ra sau, mặt không có biểu tình gì.
“Muộn như vậy rồi… anh tới làm gì?”
Anh không đáp, cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi. Tôi vô thức lùi lại một bước. Anh chầm chầm đi tới. Tôi lại từng bước từng bước lùi về sau. Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Anh rũ mắt nhìn tôi, trong con ngươi hiện lên sự khó hiểu.
“Giang, Giang Diêu…”
Anh ép tôi vào góc tường.
“Không có không thích anh?”
Khí thế quá mạnh làm đầu óc tôi tê dại.
“Ừ…”
“Thật sao?”
Giọng anh khàn khàn.
“Ừ…”
Giây tiếp theo, anh đột nhiên rúc vào trong lòng tôi. Đầu tóc bông xù xù của anh cọ sát vào phần ngực tôi.
“Vũ Lạc thật tốt.”
Mẹ nó, tôi mém tí nữa thì bị doạ chết.
Anh cọ cọ như vậy một lúc, sau đó lại đột ngột dừng lại.
“Em có phải là biết hết rồi không?”
Tôi lại ngơ ra. Hình như anh biết chuyện tôi nghe lén rồi. Thế là tôi gật đầu. Anh đột nhiên ôm chầm tôi. Dùng sức siết lấy.
“Vũ Lạc, anh không cố ý mắng Trần Hạ Nam đâu, em đừng ghét anh…”
Hở?
Giọng điệu anh hiếm khi trở nên nghiêm túc nói:
“Anh thực sự không có ý muốn phá hoại tình cảm giữa em và cô ấy, nhưng mà có một số chuyện, anh nghĩ em cần phải biết.”
“Lúc anh cùng cô ấy đi mua hoa quả, bất kể là lời trong tiếng ngoài của cổ đều có ý muốn chê bai em. Còn có cả hôm nọ đi công viên nữa, cô ấy đứng ở dưới nhà anh giả vờ tình cờ gặp, anh không muốn chở cô ấy đâu, nhưng cô ấy lại bảo nếu anh làm như thế, mẹ em nhất định sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau…”
“Cho nên cuối cùng anh nhịn không được, hôm đi công viên lỡ mắng ấy cô ấy rồi…”
Giang Diêu nói một thôi một hồi, cuối cùng lại tủi thân chui vào lòng tôi.
“Vũ Lạc, có phải em không thích anh nữa không?”
Tôi giơ tay lên, ôm lại anh.
“Em rất vui vì anh nguyện ý nói những chuyện này với em. Yên tâm đi, em sẽ không ghét anh đâu, bởi vì… em còn ghét Trần Hạ Nam hơn cả anh luôn ấy.”
Giang Diêu dừng lại, ngẩng đầu sững sờ nhìn tôi. Sau đó khoé môi anh lại vẽ ra một nụ cười.
“Em vẫn còn một câu hỏi nữa.” Tôi nói.
“Em muốn hỏi gì?”
“Anh lớn tuổi hơn em à?”
“Ừ… lớn hơn em hai tuổi” Mắt anh chớp chớp.
“Chú anh không nói cho em biết sao? Lần đầu gặp mặt, em còn nói chênh lệch tuổi tác của hai người chúng ta hơi nhiều nữa mà?”
Mẹ nó đấy là tôi còn tưởng anh mới tốt nghiệp đại học.
Sau đó tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Tôi cười xấu xa niết lấy khuôn mặt anh.
“Gọi chị đi.”
Khuôn mặt đẹp trai trắng nõn của anh đỏ bừng, đôi hàng mi rung rung.
“Không gọi đâu.”
“Gọi đi mà…”
Anh nhắm chặt mắt. Thật lâu sau—
“Chị ơi…”
5.
Sau khi thẳng thắn với nhau, tôi và Giang Diêu ngày càng trở nên thân thiết. Khoảng thời gian này, tôi nói qua loa một lượt tất cả những gì Trần Hạ Nam đã làm cho anh nghe. Ai mà biết anh còn tức giận hơn cả tôi, thậm chí còn đỏ hồng hốc mắt ôm chầm lấy tôi.
“Vũ Lạc, sau này anh sẽ không để cho ai bắt nạt em nữa đâu.”
Tôi ôm lại anh, gật đầu.
Chưa qua được mấy ngày, mẹ tôi lại gọi điện thoại đến. Vừa mở miệng đã nghe ra sự không ưa nhau rồi:
“Vũ Lạc, bao giờ thì con rảnh? Mau về nhà một chuyến.”
Tôi biết ngay là không phải chuyện gì tốt lành mà.
“Không phải là con vừa mới về sao? Dạo này con hơi bận, chắc là …”
“Bảo về nhà một chuyến thôi cũng khó khăn như vậy à? Mẹ bảo Hạ Nam về nhà, trước giờ nó đều không từ chối.”
Tôi cười lạnh trong lòng. Cả nửa năm nay Trần Hạ Nam có đi làm cho ra hồn đâu, đương nhiên là rảnh rồi.
Tôi vừa định đáp, lại bị mẹ chặn họng:
“Tâm trạng của mẹ không tốt, con đừng giận mẹ. Nếu như mà con bận quá, thì cuối tuần tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm tối, như thế thì được chứ?”
“Được.”
Tôi không nói chuyện này cho Giang Diêu. Tôi đã loáng thoáng đoán được rồi, mẹ tôi gọi tôi về gấp như thế, kiểu gì cũng là chuyện liên quan đến anh.
Tối hôm thứ bảy, tôi về nhà. Lần này Trần Hạ Nam không có ở đây, chỉ có mẹ tôi và cha dượng. Ăn xong cơm tối, mẹ gọi riêng tôi vào phòng ngủ nói chuyện. Đóng cửa, bà trực tiếp vào đề:
“Tên bạn trai đó của con không được, nhanh chia tay với hắn đi.”
Quả nhiên tâm trạng không tốt chỉ là cái cớ thôi.
“Vì sao?”
“Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, tính tình còn nóng nảy…”
“Sao mẹ biết được?”
Bà dừng lại. Tôi tiếp tục hỏi:
“Trần Hạ Nam nói cho mẹ biết sao?”
“Con …”
“Cô ta nói Giang Diêu mắng cô ta chứ gì?”
Mẹ tôi mở miệng xong lại thôi, im lặng thừa nhận.
“Mẹ không muốn biết vì sao Giang Diêu mắng cô ta à?” Tôi cười lạnh.
“Cô ta nhân lúc con không có ở đó, câu dẫn Giang Diêu.”
Bà trợn to hai mắt.
“Tống Vũ Lạc con đừng có nói bừa.”
“Con không nói bừa!”
Tôi lớn tiếng cắt ngang bà ấy.
“Con biết là vì mẹ không có khả năng kiếm tiền, chúng ta trước giờ đều sống nhờ vào cha dượng. Vì thế nên là mẹ luôn cố gắng hết sức để lấy lòng Trần Hạ Nam, ngay cả khi mẹ biết cô ta ghét con, mẹ vẫn nhắm mắt làm ngơ. Đấy là cuộc sống ép buộc, con chưa bao giờ trách mẹ cả. Nhưng bây giờ con đã trưởng thành rồi, con phải nói cho mẹ biết rằng ngày từ lần đầu con bắt đầu yêu đương, lần nào cũng vậy, Trần Hạ Nam cũng sẽ bày đủ trò, tìm đủ cách để cướp bạn trai của con. Vậy giờ mẹ vẫn nghĩ rằng mắng một đứa trà xanh đang cố gắng cướp bạn trai của người khác là quá đáng à?”
Tôi xúc động đến nỗi nói một tràng dài, tôi gần như xả hết đống chữ đó chỉ trong một hơi. Mẹ tôi thẫn thờ nhìn tôi, không nói được lời nào.
Tôi nói xong liền quay người rời đi. Tôi biết bà ấy khó có thể tiếp nhận được chuyện này trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Nhưng đó là sự thật. Làm thế nào để tiêu hóa và chấp nhận nó là việc của bà ấy.
6.
Kể từ sau lần bùng nổ đó, mẹ tôi không còn nhắc gì đến chuyện bắt tôi và Giang Diêu chia tay nữa.
Có lẽ câu chuyện phát triển ngoài ý muốn đã làm Trần Hạ Nam mất hết bình tĩnh. Cô ta chủ động nhắn tin cho tôi, hỏi:
“Chị, chị cãi nhau với mẹ đấy à?”
Đều đã bị Giang Diêu chỉ thẳng mặt mà chửi cho rồi còn giả bộ với tôi cái gì?
Tôi không thèm quan tâm đến cô ta. Không ngờ cô ta vẫn mặt dày nhắn tin cho tôi tiếp:
“Chị xin lỗi mẹ một câu là được, cần gì phải như vậy?”
Thấy tôi vẫn không trả lời, cô ta lại chuyển chủ đề:
“Chị dạo gần đây không phải chuẩn bị có một buổi họp lớp cấp 3 sao?”
Hóa ra là đợi thời cơ để hỏi tôi vấn đề này. Cuối cùng thì tôi cũng không nhịn nổi mà trả lời lại:
“Có chuyện gì?”
Thấy tôi trả lời, cô ta lập tức đáp lại:
“Em có thể đi cùng chị không?”
“Họp lớp của tôi, cô đi theo làm gì?”
Thật là khó hiểu.
“Bởi vì…”
Cô ta dừng lại một chút:
“Tình đầu của em là bạn cấp 3 của chị còn gì.”
Tôi tức đến nỗi suýt thì đánh rơi cả điện thoại. Cô ta còn có gan nhắc đến tình đầu của tôi à?
Thấy tôi không trả lời, cô ta lại nhắn thêm một câu:
“Không sao, em có thể tự đi.”
Tôi cười lạnh một tiếng, trực tiếp cho cô ta vào danh sách đen. Lại tìm đến lớp trưởng lớp cấp 3, tìm lý do để từ chối buổi họp lớp này. Thật là nực cười, bây giờ cô ta còn gì ngoài việc lấy đàn ông ra để chứng minh bản thân đây?
Nhưng tôi đã đánh giá thấp mưu hèn kế bẩn của Trần Hạ Nam. Không đi họp lớp cũng không cứu tôi được kiếp nạn này. Người tôi theo đuổi cả nửa năm, sau đó di tình biệt luyến với tôi đột nhiên liên lạc cho tôi.
Hắn ta vừa nghe máy đã nói một câu:
“Tống Vũ Lạc, tôi là Đinh Trừng.”
Tôi suýt nữa thì không nhận ra được hắn ta là ai.
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi hình như không có nợ tiền hắn ta đâu nhỉ?
Đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc:
“Cậu có thời gian gặp mặt không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Không cần, có chuyện gì nói qua điện thoại là được.”
“Tôi muốn gặp cậu.”
Vị đại ca này hình như không hiểu tiếng người thì phải?
“Không cần đâu, tôi cúp máy trước đây.”
Tối hôm đó, hắn ta đã gửi cho tôi cả đống tin nhắn. Trong số đó có những tin lên đến cả ngàn kí tự mất. Tôi thâm chí còn cả thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp xóa luôn. Kể từ đó, lại có thêm một người nữa được liệt vào danh sách đen của tôi. Hắn ta đột nhiên liên lạc với tôi, khả năng lớn nhất chỉ có thể là chuyện tốt của Trần Hạ Nam mà thôi.
Vậy mà tôi đoán đúng rồi. Khi tôi đến sảnh công ty thì thấy Trần Hạ Nam và Đinh Trừng đang ở đó. Nhìn thấy tôi, Trần Hạ Nam giả vờ hồ hởi chào hỏi, sau đó quay sang Đinh Trừng cười cười:
“Hai người nói chuyện trước nhé! Tôi đi đây.”
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì Đinh Trừng đã lên tiếng trước:
“Đã lâu không gặp.”
Ánh mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới có chút ngạc nhiên. Chắc hẳn hắn ta cũng không ngờ rằng, con vịt xấu xí từng theo đuổi anh thời cấp 3 lại có ngày biến thành bộ dạng như bây giờ.
Tôi vuốt lại mái tóc xoăn của mình, cau mày hỏi:
“Anh rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đinh Trừng ngây người.
“Có thời gian cùng nhau…”
“Không có.”
Tôi lập tức ngắt lời. Sau đó cũng không cho hắn cơ hội nói tiếp:
“Đã nhiều năm trôi qua rồi, năm đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng không nhớ rõ, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ qua lại gì với anh cả, hơn nữa, tôi bây giờ đã có bạn trai rồi, làm ơn đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Bị tôi một lời chặn lại như vậy, Đinh Trừng nhất thời không biết phải nói gì. Tôi quay người định rời đi, hắn ta lại ngăn tôi lại:
“Tôi không muốn chuộc lỗi gì cả, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng năm đó Trần Hạ Nam đã đưa cho tôi một bức thư tình mà cậu viết cho người khác, thế nên tôi đã hiểu lầm rằng cậu không thật lòng, nhưng sau đó tôi đọc lại bức thư tình đó, chỗ người nhận hình như đã bị sửa, vì vậy tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu..."
Lại là Trần Hạ Nam. Tôi lạnh lùng đáp:
“Đã quá muộn rồi. Khi anh lựa chọn ở bên Trần Hạ Nam, lẽ ra anh phải biết rằng chúng ta sau này sẽ không còn bất cứ liên hệ gì với nhau nữa chứ.”
“Đó là vì tôi đã quá tức giận…”
Tôi không muốn nghe thêm bất kì một lời giải thích nào từ hắn ta cả. Xoay người đi xuống cầu thang nhanh nhất có thể. Sau đó, dưới cầu thang, tôi nhìn thấy Giang Diêu. Tôi thật sự hoảng loạn đến nỗi không nói nổi lời giải thích nào.
“Vừa nãy là bạn học cũ của em, bọn em…”
“Anh biết đấy là tình đầu của em.”
Giang Diêu bình tĩnh nói. Tôi càng hoảng hơn:
“Sao anh biết?”
“Trần Hạ Nam đặc biệt gọi anh đến đây, còn rất tận tình giới thiệu cho anh.”
Anh quay sang nhìn tôi:
“Đoán xem bạn trai em đã nói gì nào?”
“Anh đã nói gì…”
“Anh nói…” Anh cố ý kéo dài giọng ra: “Cô không có việc gì thì có thể tìm một lớp bổ túc đi, đừng có cả ngày ra ngoài chạy loạn làm ba cái chuyện thiếu đạo đức này nữa.”
Tôi “phụt” một cái, bật cười thành tiếng.
“Yên tâm đi, anh không hiểu lầm đâu.”
Anh giơ tay kéo tôi vào lòng, tựa cái đầu xù xù của mình lên vai tôi.
“Nhưng mà anh có một chút ghen tị…”
“Giữa hai tụi em không có gì cả, anh ghen như vậy làm gì?”
“Ghen tị.”
Giọng anh cất lên, mềm mềm nhỏ nhẹ:
“Ghen tị vì… tình đầu của chị không phải là em nha.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT