Ngày hôm sau có tiết ôn bài Ngữ văn buổi sáng, tiết học chính thức đầu tiên là Tiếng Anh.
Hai tuần qua, đã mấy lần Bùi Chước nhìn thấy thầy Lục ngồi ở hàng ghế sau, lần này anh cũng lẳng lặng ngồi ở hàng ghế sau, ra hiệu cho cán sự môn ôm sách bài tập tới.
Lúc trước Bùi Chước cũng hay ngồi ở chỗ này, nên rất thân với các đồng nghiệp khác.
Nhưng cứ nghĩ đến người đi lại đọc sách ở trên kia là thầy Lục tính cách trầm lặng, trong lòng cậu bỗng cảm thấy nóng lên.
Lục Lẫm chỉ nghĩ rằng cậu ngồi đây để lát nữa tiện lên lớp, không suy nghĩ quá nhiều, vẫn hướng dẫn học sinh đọc thơ như bình thường.
“Trời Sở ngàn dặm thu trong. Nước láng liền trời, thu quạnh quẽ…”
(Bản gốc: Bài thơ Thủy Long Ngâm – Đăng Kiến Khang Thưởng Tâm của Tân Khí Tật. Bản dịch thơ trích từ: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999)
Khác với tiếng Anh phải uốn nắn từng câu từng chữ, Ngữ văn chỉ cần có người dẫn đầu, học sinh sẽ lắc đầu ngâm nga đọc theo.
Đọc xong bài thơ cũ rồi, Lục Lẫm lại hướng dẫn học sinh đọc từng câu, từng câu chuẩn bị bài mới.
“Sương mỏng, mây dày, ngày dài tẻ nhạt. Lò vàng, hương lạnh tự bao giờ.”
Giọng của đám học trò cao thấp không đều, chẳng khác nào dàn hợp xướng, còn có người còn lén lút làm bài tập cũ.
“Sương mỏng…”
Bùi Chước ngồi ở khu vực quan sát an toàn nhất, mỗi lần chờ thầy Lục đi xa một chút, cậu lại len lén nhìn theo bóng lưng ấy.
Advertisement
Càng nhìn càng cảm thấy thích.
Bình thường Lục Lẫm là người nghiêm túc ít khi cười, khi đọc thơ sẽ thay đổi giọng điệu theo ý thơ, chuyển từ hùng tráng sang buồn rầu sâu lắng vô cùng mượt, nhấn nhá từng chữ thánh thót như vàng ngọc.
Bùi Chước sửa xong bài điền vào chỗ trống hoàn thành câu, đánh dấu được mấy nét lại thất thần.
Người đàn ông này đứng đắn thật đấy.
Ăn mặc vô cùng nghiêm trang, dáng đứng đọc bài buổi sáng cũng thẳng tắp.
Khi mặc quần áo đã vậy, e rằng khi cởi ra vẫn thế, phải con ngón tay cởi từng khuy một.
Đầu tiên là xương quai xanh, sau đó là lồng ngực, rồi đến cơ bụng rắn chắc.
Lục Lẫm mà nói lời yêu… cũng nhấn nhá như vậy sao?
Bùi Chước thuận tay đánh dấu tích, chống cằm chậm rãi so sánh ABCD trong khung đáp án.
Muốn nghe giảng lớp Ngữ văn của thầy Lục.
Giảng cho một mình mình nghe thôi cũng được.
Không mặc quần áo cũng được.
Lục Lẫm đi một vòng, bất giác đã bước tới trước mặt Bùi Chước.
Dường như Bùi Chước cũng cảm nhận được gì đó, ngước mắt lên khẽ mỉm cười.
Đôi mắt trong veo, tựa bầu trời sau ngày tuyết lớn.
Chờ khi lần lượt dạy xong mấy tiết học, Bùi Chước ôm giáo án trở về văn phòng, đúng lúc mọi người đang tụ tập buôn chuyện.
– Thầy Lục. – Cậu thuận miệng gọi – Thứ Bảy này thầy có rảnh không? Tôi mời thầy ăn bữa cơm nhé?
Lục Lẫm ngồi uống trà bên cạnh bạn mình, gật đầu đồng ý.
– Vậy lúc ấy tôi sẽ liên lạc wechat với thầy.
Thản nhiên, hào phóng, cảm giác thân cận bí mật hôm trước đã biến đâu mất rồi.
Đợt này bận từ thứ Ba đến tận thứ Sáu.
Học sinh chuẩn bị thi đua, có em bị đậu mùa xin nghỉ, bên trên kiểm tra toàn bộ rồi kiểm tra ngẫu nhiên hết đợt này đến đợt khác, tới tối thứ Sáu rồi vẫn không thấy ngừng.
Mặc dù tiết tự học buổi tối là Tiếng Anh, Bùi Chước đứng lớp bổ sung ngữ pháp của những câu dễ sai, nhưng Lục Lẫm sợ không kịp tiến độ nên bắt buộc phải chữa xong bài kiểm tra, chờ đến khi kết thúc buổi tự học tối bèn dặn dò mấy học sinh có bài kiểm tra không đạt yêu cầu viết lại lần nữa.
Vừa tới giờ, đám học trò hú hét tan học, hân hoan về nhà như đàn chim nhỏ. Cách mấy trăm mét vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo ngoài cổng trường.
Bùi Chước thu dọn xong đồ đạc, xuống dưới tầng cùng Lục Lẫm.
Kỳ thực qua mười mấy tiếng đồng hồ nữa, bọn họ sẽ gặp nhau ở nhà hàng.
Cô lao công thấy học sinh đã về hết, “lạch cạch” tắt tất cả đèn ở cầu thang đi. Còn chưa đi hết nửa cầu thang đã chìm vào bóng tối không thấy rõ năm ngón.
Bùi Chước vô thức chống lan can, bước chân không dừng.
Advertisement
Thị giác vừa mất đi, thính giác trở nên nhạy bén hơn.
Anh nghe thấy nhịp thở của Lục Lẫm, cùng với nhịp thở của chính mình.
Hai người một trước một sau bước vào trong thang máy, cùng nhau tận hưởng sự im lặng trong bóng tối này.
Im lặng là bầu không khí rất kỳ diệu.
Hai người cùng đứng trong im lặng, dường như bỗng dưng có thể thấu hiểu đối phương.
Cảm giác ăn ý, trong lòng đều hiểu mà chẳng nói ra.
Bùi Chước bước mấy bước, chợt nghĩ không biết thầy Lục có nghe được tiếng thở của mình không.
Nếu nghe thấy, anh ấy sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Ra khỏi dãy phòng học, ánh sáng rải rác xuống đây, dẫn lối bọn họ đi về phía cổng chính và bãi đỗ xe.
Vừa hay vẫn chung đường.
Lục Lẫm đang nghĩ có nên tiện đường đưa Bùi Chước về một đoạn hay không.
Có lẽ không cần thiết, không cần phải tỏ ra quá quan tâm.
Anh nghĩ một lát, bên tai chợt vang lên âm thanh mở khóa của chiếc Audi.
– Tôi đi trước nhé. – Bùi Chước huơ huơ chiếc chìa khóa xe – Chào thầy Lục.
– Ừ. – Lục Lẫm đáp lại một tiếng.
Anh khởi động chiếc xe của mình, một lúc lâu sau vẫn chưa lái đi.
Điện thoại đang mở giao diện wechat, chỉ cần ấn vào thôi sẽ tới bảng tin của Bùi Chước.
Mỗi ngày Bùi Chước đều đăng một tin vụn vặt đời thường, rất tự nhiên.
Hôm nay vẫn chưa thấy update gì.
Lục Lẫm nắm vô lăng bằng một tay, ấn tắt màn hình rồi lại mở lên nhìn một cái.
Anh ấn vào avatar của thầy Bùi thêm một lần nữa, đôi mắt tươi cười, hàng mi cong cong.
Ngón tay của Lục Lẫm dừng trên hai từ kia hồi lâu.
Không được.
Anh tắt màn hình điện thoại, lái xe thẳng về nhà.
***
Bùi Chước dắt chó đi dạo xong, phát hiện có một cuộc điện thoại nhỡ từ bố mình.
Cậu quyết định cho muỗi mùa thu trong khu chung cư ăn thêm một vòng nữa, tiện thể gọi lại luôn.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối.
“Tiểu Chước à,” Ông Bùi kéo dài giọng, “Bố nghe Lộc Lộc nói, con thích ứng rất tốt ở ngôi trường mới này phải không?”
“Vâng, đồng nghiệp rất tốt.” Bùi Chước nói: “Cuối tuần con sẽ về thăm bố.”
“Con nói xem,, con và Lộc Lộc đều sao thế không biết, nhà có công ty mà không tiếp quản, cứ khăng khăng đòi làm giáo viên.” Ông Bùi cằn nhằn một câu nửa thật nửa giả: “Dù sao chăng nữa bố cũng đã dốc sức gây dựng nên nửa giang sơn này…”
“Bố đủ rồi đấy ạ. Bố bận rộn cả nửa đời người, mấy chục năm qua đều chưa từng được một giấc ngủ an lành.” Bùi Chước kéo A Mao khỏi cây cột điện ven đường, ra hiệu nó đến gốc cây tưới nước: “Mỗi người một chí hướng, gượng ép đâu có được.”
“Thôi được rồi, cuối tuần về nhà, dì Hoắc của con đang chờ để nấu canh rong biển chân giò cho con đấy.”
Bùi Chước bật cười đồng ý, hôn một cái qua điện thoại.
“Bao lớn rồi, đừng làm thế nữa.” Ông Bùi ra vẻ ghét bỏ qua điện thoại, nhưng kỳ thực rất hưởng thụ: “Bố cúp nhé.”
Chờ đến khi về nhà, cậu lại ôm A Mao đi tắm hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó sửa soạn bản thân từ đầu tới chân.
Nhà hàng cậu chọn nằm ở khu vực lân cận khu chung cư này.
Ăn đồ Tứ Xuyên thì cay quá, đổ mồ hôi trán nhìn sẽ nhếch nhác lắm.
Không thể chạm vào mấy thứ như cánh gà hay sườn, ăn trông rất xấu.
Nghĩ tới nghĩ lui, quán bò bít tết vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Bùi Chước chọn bộ xanh lục phối hợp với trắng nhạt, xịt ba lần nước hoa Bvlgari Biển Xanh vào chăn theo lệ thường, nằm vào ngủ cho thơm.
Ngày hôm sau hai người đều đến sớm hơn mười phút, trùng hợp lại gặp nhau ngoài cửa.
Có lẽ tủ quần áo của Lục Lẫm chỉ có áo măng tô và áo sơ mi trắng.
Nửa tháng qua, Bùi Chước thấy anh mặc màu nâu nhạt, màu xám nhạt, màu xám đậm, tận bảy tám kiểu dáng.
Áo sơ mi đều được là phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, đôi khi còn cài hết cả khuy áo măng tô.
Bọn họ khách sáo chào hỏi nhau, gọi đồ ăn chỉ trong vòng hai phút.
Lục Lẫm lái xe đến đây, Bùi Chước cũng không đề cử rượu cho anh, thuận tay lục trong túi ra hai quyển tạp chí, mỉm cười đưa cho anh một quyển.
– Nhìn thầy có vẻ không thích nói chuyện lắm nhỉ.
Chu đáo bất ngờ.
Lục Lẫm nhướng mày nhận lấy quyển tạp chí, phát hiện là quyển tạp chí hot giới thiệu về nhạc kịch và kịch nói.
Bùi Chước mở tới trang lần trước chưa đọc xong, yên tâm chuyên chú đọc tiếp, đóng khung khoảng cách giữa hai người một cách vừa đủ.
Vừa không phải bạn bè thân quen, cũng không phải tụ tập đồng nghiệp bình thường.
Rất yên tĩnh, rất đặc biệt.
Lục Lẫm thích yên tĩnh, nhưng rất ít khi gặp được người có thể yên tĩnh được như Bùi Chước.
Trước đây bố mẹ anh đã sắp xếp xem mắt mấy lần, cũng từng đi ăn liên hoan cùng với bạn bè.
Tóm lại lần nào cũng ồn ào tới mức khiến người ta đau đầu.
Anh chú ý quan sát một chút, xác định Bùi Chước đang chú tâm đọc sách chứ không phải cố ý né tránh mình, anh mới tiếp tục mở ra mảng chuyên đề mà mình cảm thấy hứng thú.
Cho nên thời gian món bò bít tết chế biến xong hơi nhanh thì phải.
– Tạp chí này không nổi lắm. – Bùi Chước cảm thấy hoài niệm – Hồi học cấp ba giá là mười hai tệ một quyển, bây giờ lại tăng giá rồi.
Lục Lẫm không nhịn được bật cười:
– Đúng vậy, tăng lên gấp mấy lần, ban đầu giá chỉ tám tệ thôi.
Lần đầu tiên Bùi Chước nhìn thấy người đàn ông cười.
Tất cả cảm giác xa cách, uy nghiêm tan biến trong khoảnh khắc, gương mặt toát lên vẻ nồng nhiệt.
Không cười cũng đẹp, cười lên càng đẹp hơn.
Bùi Chước mê mẩn tới mức hơi rối loạn, cậu chống cằm ra hiệu cho Lục Lẫm thử nếm món bít tết sườn trước mắt xem.
Hộp đề tài tựa hồ bất chợt mở ra.
Bọn họ nói về diễn viên kịch nói năm nay vừa mới mất, rồi lại nói đến vở kịch “Fiddler on the Roof”, sau đó chuyển về dự đoán kết quả của giải Tony năm nay.
(Giải thưởng Antoinette Perry cho Cống hiến Xuất sắc trong Nghệ thuật Sân khấu Broadway, thường gọi tắt là giải Tony là một giải thưởng cho nghệ thuật sân khấu Hoa Kỳ do Cánh Sân khấu Hoa Kỳ và Liên đoàn Broadway trao tặng hàng năm tại New York City.)
Lục Lẫm rất lịch lãm, sẽ chủ động đứng dậy đưa khăn giấy hay rót thêm rượu vang ngọt cho cậu, khi nói đến tác phẩm mình thích, đôi mắt Lục Lẫm trở nên rất dịu dàng.
Tạp chí mà anh đọc, Bùi Chước cũng đọc, vừa hay có chung chủ đề nói chuyện.
Vì thế bọn họ nói từ “Avenue Q” đến “Vũ điệu đạp nước” của Trương Lương.
Bữa cơm này rất đơn giản mộc mạc, hóa đơn đã được thanh toán từ trước rồi, mặc dù khoảng cách hai người sóng vai đi trên đường không gần cũng không xa, nhưng dường như đã thân với đối phương hơn rất nhiều.
Lục Lẫm biết cậu sống ở gần đây, trước khi ra khỏi nhà hàng bèn hỏi một câu.
– Tôi đưa thầy về nhé?
– Cảm ơn thầy, nhưng không cần đâu. – Bùi Chước giơ tay – Gặp lại sau.
Bùi Chước thu cảm giác thân thiết mới phút trước còn manh nha nảy mầm về.
Lục Lẫm đứng yên tại chỗ, nhìn theo Bùi Chước rẽ vào một lối, biến mất trước tầm mắt.
Anh đợi thêm một lát, chẳng hay bản thân đang đợi gì.