Giáo viên chủ nhiệm giải thích tóm tắt tình hình cho Khương Hủ.

Sáng nay, mẹ Từ Thiến cầm điện thoại di động của Từ Thiến đến trường phàn nàn, nói hôm qua bà ta phát hiện con gái học thì không học, tay cầm điện thoại đọc các bài đăng trên Internet về đề tài bói toán.

Giáo viên chủ nhiệm bất đắc dĩ bấm vào máy tính: "Đây là bài đăng đó."

Khương Hủ đi tới nhìn một cái, trên đó có dòng tiêu đề lớn: "Đại sư có thể học hết kiến thức trung học trong vòng nửa năm chắc chắn là đoán được đề thi? Tôi đã nghĩ sẽ thi vào trường cao đẳng.."

Trong bài đăng, chủ bài viết nhấn mạnh Khương Hủ không thể hoàn thành kiến thức trung học trong nửa năm, còn thi tốt như vậy, hẳn là dùng phương pháp bói toán huyền hôn để đoán trước nội dung đề thi, cho dù đề thi không chính xác thì cũng phải tính đến những điểm mấu chốt của kỳ thi: "Kết quả là chủ bài đăng nghĩ thi vào trường cao đẳng, tuy đại sư không muốn bói toán cho chúng ta, nhưng có câu nói 'tiền có thể sai khiến cả ma quỷ', mọi người nói xem chúng ta có nên thử gây quỹ không? Dù sao thì ảo tưởng vẫn có, yêu cầu không cao, chỉ cần trúng tuyển vào hệ chính quy là được."

Từ Thiến đăng bài bên dưới: "Tôi trả trước năm ngàn tệ, không đủ thì gửi thêm sau."

Năm ngàn tệ đã là rất nhiều đối với một học sinh trung học bình thường, một bữa ăn có đủ thịt và rau dưới căng tin còn chưa đến mười lăm tệ, tiền tiêu vặt cho một học kỳ như vậy là rất nhiều.

Bài đăng này được đăng trong diễn đàn trường, có hơn trăm bình luận, có mấy chục người 'trả tiền', phần lớn đều để lại tin nhắn cho mười tệ, hai mươi tệ, đủ loại chế giễu, bình luận của Từ Thiến có lượt tương tác cao nhất, một nửa trong số đó đang nói Từ Thiến xứng đáng là "bạch phú mĩ", đủ loại hậm mộ lẫn ghen tị.

Khương Hủ im lặng một lúc sau khi đọc xong, loại bài đăng này người bình thường sẽ không tin, những người tin cũng giống như bạn học kia, chỉ mất vài đồng để chơi, thấy mẹ Từ Thiến phản ứng căng như vậy, cô hỏi giáo viên chủ nhiệm: "Bọn họ thật sự gây quỹ sao?" Nếu số tiền quá lớn, vậy đây không phải việc nhỏ rồi. Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu: "Thầy cũng không rõ, giáo viên bên công nghệ thông tin đang tìm bạn học đăng lên."

Khương Hủ lại hỏi: "Chẳng lẽ Từ Thiến đã chuyển năm ngàn rồi?"

Giáo viên chủ nhiệm của hai lớp đều bị mẹ Từ Thiến quấy lấy đòi tố cáo Khương Hủ, quên mất chuyện này, cuối cùng cũng tỉnh táo lại khi nghe thấy lời này, cùng nhau nhìn Từ Thiên.

Từ Thiến chỉ biết cúi đầu im lặng.

Mẹ Từ Thiến cũng nghĩ đến, phản ứng đầu tiên của bà ta là muốn lấy lại số tiền đó, vì thế bà ta kéo mạnh con gái: "Nói đi, con chuyển cho ai? Đứa trẻ chết tiệt này, con không coi tiền của cha mẹ là tiền sao hả! Lại đi tin cái đám lừa đảo giả thần giả quỷ lòng dạ hiểm ác kia!"

Nói xong bà ta còn trợn mắt nhìn Khương Hủ: "Năm ngàn cái gì chứ, Thiến Thiến đã chuyển tổng cộng một vạn tệ! Tôi nói cho cô biết, tôi không giống Thiến Thiến đi tin mấy chuyện ma quỷ của mấy người, nếu cô có thể đoán được đề thi tuyển sinh đại học thì tên của tôi sẽ viết ngược, để cô giẫm lên lòng bàn chân! Cô không phải diễn trò trước mặt tôi, tiền cho ai thì chắc chắn cô cũng có một phần, tôi không tìm được người khác thì tìm cô, nếu hôm nay cô không trả một vạn tệ, tôi sẽ thay cha mẹ cô dạy dỗ lại cô, tuổi còn nhỏ mà học không lo học, toàn làm ba cái chuyện mèo mả này!".

Vừa nói, vừa chỉ thẳng tay vào mũi Khương hủ, vừa chỉ vừa tiến lại gần, nói muốn dạy dỗ cô thì định dơ tay đánh Khương Hủ.

Giáo viên chủ nhiệm lớp Khương Hủ lập tức đứng dậy kéo Khương Hủ ra phía sau, ngăn cản công kích của mẹ Từ Thiến.

"Mẹ Từ Thiên, cô muốn nói gì thì nói, đừng có động tay động chân!".

Hành động bao che Khương Hủ của giáo viên chủ nhiệm khiến người phụ nữ trung niên tức điên, bà ta càng ngày càng cuồng loạn, từ nghi ngờ Khương Hủ bói toán lừa tiền đến nghi ngờ nhà trường tự tạo ra trò lừa Khương Hủ là thiên tài học nhảy lớp để lừa tiền của cha mẹ họ.

Khương Hủ trốn sau lưng giáo viên chủ nhiệm, nhìn Từ Thiến đang đứng nép sang một bên như thể mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô ta.

"Từ Thiến." Cô gọi cô ta.

Từ Thiến vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt bình tĩnh.

Nguyên chủ bị đám ma quỷ quấy phá đã luyện thành tính cách trầm tĩnh như nước, đôi mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng, đổi lại Khương Hủ hiện tại, mặc dù tâm trạng bình thường, nhưng đôi mắt vẫn tối tăm bình tĩnh, nhìn vào giống như rơi xuống vũng sâu, bị cô nhìn thấu tất cả mọi thứ trong lòng.

Từ Thiến nhớ đến "Sự tích đại sư" của Khương Hủ, nghe nói Khương Hủ có thể nhìn thấu lòng người, tính toán mọi chuyện, cô ta đột nhiên hoảng sợ.

Khương Hủ bắt được sự hoảng sợ của Từ Thiến, nhìn một thân toàn đồ hiệu của Từ Thiên, sau đó nhìn người phụ nữ trung niên với ngón tay thô ráp và quần áo bình thường, Khương Hủ nhìn cô ta thật lâu: "Sao lại là một vạn, cô đã chuyển khoản chưa? Người thụ hưởng và số tài khoản nhận là gì? Hay là trả tiền mặt, cho ai thế? Người kia trông như thế nào?"

Từ Thiến nhanh chóng cúi đầu xuống.

Khi Khương Hủ nhân lúc người phụ nữ trung niên dừng lại để thở, nói bằng giọng mà mọi người đều nghe thấy: "Vì Từ Thiến không thể nói gì nên cứ báo cảnh sát đi. Bạn ấy đã bị lừa. Em cũng chưa từng biết xem bói, những tin đồn kia chỉ là trò đùa của bạn học cũ, em cũng đã giải thích rõ rất nhiều lần, lúc ấy bạn học Từ Thiến đã từng gặp em, lúc em giải thích có những bạn học khác xung quanh vào thời điểm đó, có thể gọi mọi người đến đối chất. Em chưa đưa bói cho ai dưới bất kỳ hình thức nào, em cũng không thu bất kỳ khoản thù lao nào, một vạn không phải là một số tiền nhỏ, có thể có những người bạn học bị hại khác, em đề nghị nên báo cảnh sát.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================

Từ Thiến lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng nói: "Không được!"

Phản ứng không ăn khớp đầu tiên của mẹ Từ Thiên là mở miệng mắng Khương Hủ chối bỏ tất cả, trực tiếp phớt lờ yêu cầu báo cảnh sát của cô, kết quả bị con gái bà ta chặn họng, nhìn con gái với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.

*ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ trở nên tốt hơn.

Khương Hủ lấy điện thoại di động bí mật mang vào trường ra, ấn 110 dưới cái nhìn chằm chằm của giáo viên chủ nhiệm: "Đây không phải vấn đề cần cô cho phép hay không, mà là tôi bị vu oan lừa đảo góp vốn, tôi nghi ngờ trong chuyện này có tội ác tiềm ẩn, tôi không muốn danh tiếng của mình bị tổn hại, cũng không liên quan gì đến cô, tôi không cần sự đồng ý của cô."

Giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên xung quanh không muốn sự việc làm ầm ĩ, nhưng khi nghe thấy lời nói của Khương Hủ, họ đột nhiên nghĩ, thật sự có người dám làm chuyện phi pháp này sao? Một vạn tệ thực sự không phải số tiền nhỏ, nó còn xảy ra trên diễn đàn trường nữa, lỡ như có những học sinh bị hại khác, nhà trường sẽ không thể thoát khỏi tội danh này.

Cho nên, khi Từ Thiến muốn xông tới ngăn cản Khương Hủ đã bị đám người lớn ngăn lại, Khương Hủ thành công gọi 110, kể lại chuyện đã xảy ra, bày tỏ lo lắng có tội phạm tiềm ẩn, nói cô là học sinh cuối cấp ba, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến cô, hy vọng cảnh sát có thể giúp cô chứng minh mình vô tội.

Tổng đài viên là một nữ cảnh sát có giọng nói nhẹ nhàng, ghi lại chi tiết tình hình, an ủi Khương Hủ đừng lo lắng, hỏi cô đã gọi điện thoại cho bố mẹ chưa, tổng đài viên còn đề nghị cô thông báo cho người giám hộ biết.

Kết thúc cuộc gọi, Khương Hủ đưa điện thoại di động ra cho bọn họ xem dãy số trên bản ghi âm cuộc gọi, chứng minh đó quả thực là 110 rồi nói: "Được rồi, đã báo cảnh sát xong, mặc kệ dì có tin hay không, tôi không có khả năng mua chuộc cảnh sát, để cảnh sát điều tra chuyện này đi."

Mẹ Từ Thiến khịt mũi giận dữ, nhưng đã bình tĩnh hơn chút.

Khương Hủ quan sát bà ta, cô phát hiện mẹ Từ Thiến tuy yếu về mặt logic, dễ xúc động và hay cằn nhằn, cô không nắm bắt được trọng tâm câu nói, ngược lại chú ý đến mấy điểm phân tán, Khương Hủ và các giáo viên nói bà ta đều nghe không lọt, chỉ bắt những thứ bà ta tận mắt thấy, tức giận công kích, trong lời nói còn cho mình là nạn nhân hiền lành dễ bắt nạt.

Mà cách ăn mặc của mẹ Từ Thiến rất đơn giản, cách phối màu cũng là thẩm mỹ chung của các bà mẹ trung niên, rất giống với dì Phương, nhìn qua là một người mẹ có trách nhiệm. Khương Hủ cũng chú ý tới vết dầu trên cổ tay áo bà ta, có lẽ bị bắn vào lúc làm bữa sáng, ngón tay chỉ người mà mắng của bà ta thô ráp bong tróc da, dường như chưa bao giờ chăm sóc chúng.

Bà ta và Từ Thiến đứng cạnh nhau nhìn giống như em gái Khương Hủ và dì Phương đứng cạnh nhau. Khương Hủ không thể khẳng định được có ẩn tình gì trong đó, nhưng chắc chắn Từ Thiến đã che dấu nó.

Gần trường học có một đồn cảnh sát, cảnh sát tới rất nhanh. Những người mặc đồng phục cảnh sát từ cổng đi qua cửa năm nhất, năm hai rồi đến năm ba, thu hút sự chú ý của toàn trường, kinh động đến cả lãnh đạo trường.

Văn phòng nhỏ đột nhiên chật kín người, chuông lớp vang lên, những học sinh đang theo dõi bên ngoài không chịu rời đi. Chủ nhiệm giáo dục có khuôn mặt nghiêm khắc phải đi ra đuổi mọi người về lớp, lúc này mọi người mới chịu về.

Sắc mặt Từ Thiến hoàn toàn trắng bệch, nếu nhìn kỹ có thể thấy tay cô ta đang run rẩy.

Ba cảnh sát đến, ngay khi họ bước vào, họ đã nghiêm túc hỏi ai đã báo án.

Khương Hủ giơ tay đứng lên, một lần nữa giải thích lại toàn bộ sự việc một cách có trật tự và rõ ràng, giáo viên chủ nhiệm của hai lớp nói về toàn bộ sự việc từ góc độ riêng của họ.

Trong lúc này, mẹ của Từ Thiến lại trở nên dễ xúc động, liên tục ngắt lời rồi còn lôi kéo cảnh sát khóc lóc rằng gia đình bà ta khó khăn như thế nào, toàn bộ một vạn đã bị Khương Hủ lừa mất hết, đó là số tiền gia đình họ mãi mới tiết kiệm được..

Khi đến lượt Từ Thiên và mẹ cô, mẹ của Từ Thiên nói chuyện thêm nửa tiếng nữa, cảnh sát không còn cách nào khác ngoài việc ngắt lời bà ta, đặt câu hỏi khác để bà ta trả lời, cứ như vậy, bà cũng đi từ con cái không học hành gì còn bị lừa tiền đến đến cuộc sống gia đình của bà ta không dễ dàng, còn cả việc bà ta làm việc đến mức phát ốm..

Khi tất cả kết thúc, ba cảnh sát trẻ, hai nam và một nữ đều thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng khóc của mẹ Từ Thiến dường như không phải là giả, vì vậy gia đình Từ thực sự đã mất một vạn nhân dân tệ.

Khi cảnh sát phụ trách muốn nói gì đó, Khương Hủ giơ tay lên, bày ra dáng vẻ một cô gái mới lớn yếu đuối: "Chú cảnh sát, cháu vừa phát hiện ra một vấn đề, không biết có thể cung cấp thêm manh mối cho các chú không."

"Chú" cảnh sát trẻ vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát nhấc mũ lên, dừng một chút rồi nói: "Nói tôi nghe thử xem."

Khương Hủ chỉ vào quần áo hàng hiệu của Từ Thiến: "Trong trường chúng cháu, cả trường đều biết Từ Thiến là một 'bạch phú mĩ', tiêu tiền như nước, gia đình bạn ấy siêu giàu, nhưng mà.." Cô nhìn mẹ Từ Thiến: "Vừa rồi dì Từ cứ nói công việc vất vả, một vạn tệ là số tiền rất lớn đối với gia đình họ, dì ấy cũng không ăn mặc như một người siêu cấp giàu có."

Ánh mắt đen láy của cô một lần nữa rơi vào trên người Từ Thiến đang càng lúc càng run rẩy dữ dội: "Nguồn tài chính của Từ Thiến có cần phải điều tra không?"

Lông tóc của Từ Thiến đều dựng hết lên.

Cô ta cũng giống như nhiều người khác, vẫn duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ đối với Khương Hủ, nhưng vì Khương Hủ đã giải thích rõ, trái lại cảm nhận được cô có thể là đại sư. Với suy đoán này, mỗi lần Khương Hủ với vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua, cô ta đều cảm thấy đối phương đã biết hết mọi thứ. Ngay khi Khương Hủ chuyển trọng tâm chính xác sang nguồn tài chính của mình, tinh thần của Từ Thiến hoàn toàn sụp đổ.

Khương Hủ đúng là đại sư! Cô biết tất cả mọi thứ! Cô cố tình gọi cảnh sát, cố tình nói sự thật vào lúc này, cô đã cố tình khiến nói trông thật tự nhiên, định sẵn trong lòng, bởi vì cô đã tính ra chuyện gì đang xảy ra từ lâu!

Từ Thiến run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Mẹ Từ Thiến không hiểu Khương Hủ có ý gì, dù sao Khương Hủ cũng nói rất mơ hồ để tránh trách nhiệm vu hãm, mẹ Từ Thiến chỉ nghe thấy Khương Hủ nghi ngờ con gái mình, bà ta lập tức bùng nổ: "Có vấn đề gì sao, quần áo của Thiến Thiến đều là cao phảng*, biết cao phảng là gì không hả? Là hàng giả đó! Người bình thường như chúng tôi không đủ khả năng để mặc các thương hiệu nổi tiếng đó, mặc bản sao thì sai sao? Phạm pháp chắc? Nếu cảnh sát các anh dám bao che cho con nhãi này, tôi sẽ khiếu nại và tìm đến phóng viên để vạch trần nó!"

*Cao phảng: Là hàng giả được bắt chước dựa trên hình dáng, chất liệu, chức năng ban đầu của vật giả, do đó, hàng nhái cao thực chất là hàng giả có tính mô phỏng cao.

Tuy nhiên, cảnh sát không dễ dàng bị Từ Thiến lừa như bà ta, phản ứng của Từ Thiến rất đáng ngờ, nữ cảnh sát nói rằng cô ấy muốn ghi lại lời khai, gọi Từ Thiến sang một bên nói chuyện, mẹ của Từ Thiến muốn đi theo nhưng đã bị một cảnh sát khác ngăn lại để thẩm vấn.

Lúc này, giáo viên công nghệ thông tin cũng đến, mang theo chủ bài đăng kia đến.

Đó là một nam sinh năm ba, là kiểu người suốt ngày chỉ biết chơi game, vừa thấy cảnh sát đã khai ra hết: "Em không lấy tiền gì cả, em chỉ lên mạng nói đùa chút thôi, Từ Thiến nói muốn đưa năm ngàn thì đưa luôn à? Đừng nó là tiền cậu ta tự tiêu muốn đổ lên đầu em?" Đây là chuyện cậu ta lừa tiền tiêu vặt của cha mẹ.

Đang nói chuyện, Hứa Thịnh và Trương Hàm không tìm thấy Khương Hủ cũng đã tới đây, bọn họ đã nghe nói về những rắc rối của Khương Hủ từ chỗ mấy học sinh.

Trương Hàm lập tức phẫn nộ nhắc nhở Khương Hủ: "Lấy điện thoại di động của cô ta xem đi! Xem điện thoại của cô ta chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra! Từ Thiến này đúng là vừa ngu xuẩn vừa độc ác, nói dối quen thân!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play