Ma nữ rất tự hào về người mà cô ta tìm thấy: "Cô hẳn là không đoán được tôi tìm thấy ông ấy ở đâu đâu."
Có quỷ không thèm để ý nói: "Còn có thể ở đâu nữa, ở bệnh viện chứ gì, ai không chết từ bệnh viện ra chứ?"
Ma nữ trừng mắt: "Vậy tại sao mỗi ngày anh không ở bệnh viện đi mà ngày nào cũng đến nhà vợ anh thế?"
Khương Hủ trở nên hứng thú, trực giác cảm thấy chuyện này có liên quan đến thân phận trước kia của ông lão, lớn tiếng hỏi: "Cô tìm được ông ấy ở đâu?"
Ma nữ nói: "Cô biết ở phía bắc huyện chúng ta có viện nghiên cứu khoa học đúng không?"
Hầu hết quỷ đều lắc đầu, ma nữ tức giận trợn tròn mắt.
Khương Hủ nhìn ông lão, chậm rãi gật đầu, cô biết: "Vậy ông đây là nhà khoa học sao?"
Ông lão mỉm cười, nụ cười rất hiền lành, giống như từng quen biết cô khi ông còn sống: "Đúng vậy, cô gái nhỏ muốn tìm giáo viên ôn bài à?"
Ma nữ ở bên cạnh nói: "Hơn nữa, tôi nghe nói từ những người trong viện nghiên cứu khoa học của họ nói ông ấy rất lợi hại, là một nhân vật truyền kì đó! Nhìn đi, nhìn đi! Trên người ông ấy có ánh sáng vàng đó!" Cô ta khó khăn lắm với tìm được quỷ như vậy, phải cho Khương Hủ thấy cô ta đã khổ cực như thế nào để còn được cộng thêm điểm.
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, khi nhìn kỹ, họ thực sự thấy có một ánh sáng vàng mờ nhạt!
Khương Hủ không nhìn thấy ánh sáng vàng, nhưng cô nhìn dáng vẻ của ông lão, dần dần có chút ấn tượng, mấy ngày trước cô xem tin tức cùng dì Phương, lại thấy báo tang, nhưng hình ảnh cuối cùng của ông lão trong tin tức rất yếu, trên mặt ông vẫn đeo mặt nạ dưỡng khí, một lúc lâu không nhận ra.
"Ngài là Viện sĩ Trương Hưng Hoa sao?" Tim cô bỗng đập nhanh hơn, thái độ trở nên thận trọng hơn, giọng điệu càng thêm cung kính.
Ông lão cười: "Đừng lo lắng, ông đúng là Trương Hưng Hoa. Cả đời ông luôn tôn sùng khoa học, nhưng ông không ngờ khi mình chết đi lại biến thành ma, chẳng lẽ phía trên khoa học thực sự có thần học?" Ông lão nói rồi lại rơi vào suy nghĩ.
Khương Hủ nói: "Thần học cách chúng ta quá xa, đối với công chúng, tin vào khoa học là sự thật, thần học thất thường và khó phân biệt giữa sự thật và giả dối, nhưng tôn sùng khoa học có thể giúp chúng ta thay đổi thế giới, và thậm chí có thể chạm tới thần và ma Ngài thấy đấy, chúng ta có thể bay lên bầu trời, có thể bay ngoài vũ trụ, chúng ta có thể trốn thoát dưới lòng đất, cũng có thể đi hàng ngàn dặm một ngày, chúng ta là những người nhỏ bé bình thường nhất, chỉ bị lừa dối bởi thầy bói và người mù, nhưng chính vì sự tiếp xúc nhiều với khoa học mà cuộc sống ngày càng trở nên thuận tiện hơn."
Viện sĩ Trương đứng dậy, nhìn Khương Hủ, liên tiếp nói ba chữ "tốt".
Khương Hủ nhân cơ hội này nói muốn nhờ ông dạy kèm cô.
Thời gian của cô có hạn và không chỉ muốn đạt điểm cao mà còn muốn học hỏi nhiều hơn và làm nhiều hơn trong hai năm qua.
Cô gái nhỏ nhìn ông lão với vẻ mặt nghiêm túc, liên tục hứa: "Cháu rất thông minh, cháu học mọi thứ nhanh chóng, ông có thể dạy cháu chứ?"
Một mặt, viện sĩ Trương rất quan tâm đến lý do tại sao cô gái nhỏ có thể nhìn thấy ma, mặt khác, ông cũng thích một đứa trẻ năng động và chu đáo như vậy, Khương Hủ nhỏ hơn cháu gái ông vài tuổi, lúc sinh thời ông không có nhiều cơ hội đi cùng gia đình, nhưng tình yêu của ông dành cho gia đình là không thể nghi ngờ, và bây giờ khi nhìn thấy Khương Hủ, ông dường như nhìn thấy đứa cháu gái nhỏ của mình, trong lòng sinh ra yêu thích.
"Được rồi, nhưng ông sẽ đến viện nghiên cứu mỗi ngày, chúng ta hãy sắp xếp một lịch trình một chút." Viện sĩ Trương thường sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự và rõ ràng.
Khương Hủ đáp: "Cháu theo sự sắp xếp của ông, nhân tiện, buổi tối ông cũng có thể đến đây, đám quỷ này thích ở bên cạnh cháu, xem ra có lợi rồi, ông cũng có thể tới."
Viện sĩ Trương nhìn một vòng đám ma nam nữ hỗn hợp, tất cả đều tụ tập trong căn phòng chật hẹp của cô gái nhỏ, sắc mặt ông tối sầm, không chỉ xâm phạm quyền riêng tư, sao đám ma nam có thể có mặt mũi ở trong phòng của một cô gái?
Nhưng suy cho cùng, Viện sĩ Trương đã sống hơn 80 năm, ông đã qua tuổi liều lĩnh, ông biết rằng ông không thể xúc phạm tất cả đám ma khi mới đến, vì vậy ông chỉ giữ nó trong lòng và không đề cập đến nó.
Sau khi mọi thứ đã được thống nhất, ma nữ không thể chờ đợi để lên tiếng: "Cô có thể cho tôi thêm điểm không? Lần này tôi tìm được một ma lợi hại như vậy, năm điểm là quá ít, không phải sao?"
Khương Hủ lấy điện thoại di động ra, bấm vào mẫu WPS, vừa tìm kiếm tên ma nữ rồi nhập điểm, vừa nói: "Được, tôi sẽ cộng thêm hai điểm cho cô, tổng cộng bảy điểm."
Ma nữ không mấy vui vẻ: "Chỉ có bảy điểm sao?"
Khương Hủ cất điện thoại di động đi, nhìn qua: "Vậy cô muốn bao nhiêu điểm?" Ông nội Trương rất giỏi dạy tôi học mới được mười điểm, bây giờ trong đám ma ở đây cô là người có nhiều điểm nhất thôi đấy. "
Ngay khi những lời này nói ra, những ma đố kỵ và ghen tị khác đều bất mãn:" Đúng vậy, tôi nghĩ năm điểm là đủ rồi. "
" Chúng tôi cũng đi tìm, chỉ có cô may mắn tìm được, chúng tôi chả được miếng điểm nào. "
" Cô không cần thì có thể cho tôi, ba điểm còn lại chỉ là cần làm vài việc linh tinh thôi, kén chọn làm gì? "
Ma nữ đột nhiên bình tĩnh lại:" Được rồi, được rồi, bảy điểm thì bảy điểm. "
Viện sĩ Trương quan sát toàn bộ quá trình, phát hiện cô gái nhỏ này vẫn còn chút năng lực, cô khống chế được đám ma trưởng thành này trong lòng bàn tay, nhưng cô không để bản thân chịu thiệt, trong lòng ông khẽ thở phào, không khỏi khâm phục cô gái nhỏ.
Khương Hủ xua đuổi đám ma nhàn rỗi này ra, hoặc là bịt miệng bọn họ, ngồi vào bàn học chuẩn bị học kèm cùng với viện sĩ Trương.
Trước khi bắt đầu, cô hỏi viện sĩ Trương:" Ông nội Trương, ma còn ở lại trần thế vì có tâm nguyện không thể buông bỏ, ông có tâm nguyện gì vậy? "
Viện sĩ Trương nói:" Tâm nguyện của ông ư, tất nhiên là dự án nghiên cứu đang diễn ra. Dự án này hiện đang ở thời điểm quan trọng, ông không ngờ rằng mình lại gặp tai nạn đột ngột như vậy, ông rất lo lắng không biết phải làm gì với phần công việc của mình, ông thực sự chết không nhắm mắt. "
Khương Hủ rất ngưỡng mộ ông, ở tuổi tám mươi, ông không bị lão hóa đánh bại, ngược lại rất tỏa sáng.
" Ông có thể cảm trên người cháu có thứ gì hấp dẫn ông không? "Cô hỏi vậy rồi ra hiệu chỉ những con ma trong góc:" Tất cả chúng đều bị thu hút tới đây. "
Ánh mắt viện sĩ Trương đột nhiên trở nên sáng rực hơn rất nhiều:" Đúng vậy, càng đến gần cháu, ông càng cảm nhận được, ông cũng rất tò mò trên người cháu có thứ đặc thù gì. "
Khương Hủ sờ sờ cánh tay, may mà vị đại lão kia đã trở thành ma, nếu không cô cảm thấy mình sẽ bị mổ xẻ ra nghiên cứu.
Cô tiếp tục hỏi đại lão về sự đặc biệt của cô trong mắt hồn ma như ông. Chủ đề này rất hợp ý viện sĩ Trương, bởi vì ông là một nhà khoa học và giỏi nhất trong việc quan sát, tóm tắt và phân tích, vì vậy ông có thể mô tả chính xác tình hình cụ thể của Khươn Hủ trong mắt.
Thông qua cuộc nói chuyện, Khương Hủ tổng kết và xác định mình quả thực" rất thơm"trong mắt ma, và mùi thơm có thể ngửi thấy trong bán kính vài km giống như một sức hút vô hình, thu hút ma từ mọi tầng lớp xã hội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT