Xe bảo mẫu tiến vào phim trường, vào cổng phía trước phải kí tên để dễ quản lí, phim trường ở đây không thể so với mấy phim trường ở phía nam, thỉnh thoảng còn có khách đến du lịch, bên này cơ bản đều là của công ti tư nhân, thuê đi bán lại. Mạnh Oánh sẽ phải quay bộ phim truyền hình « Cửu Trọng Thiên » này, tiên hiệp cổ đại, nói về Thương Long hóa thân vua cùng nữ ma đầu ma giới trải qua yêu hận tình thù, hai người từng có quan hệ thông gia, nhưng đế quân không nỡ bỏ đệ tiên tử trên chín tầng trời, nên đành đứt đoạn nhân duyên, đuổi đệ tiên tử mà cố gắng tu luyện, hắn vốn là tiểu long, tu luyện rất nhanh liền hóa rồng, cuối cùng phù diêu mà lên, làm đế quân.
Nữ ma đầu vốn là tu kiếm đạo bị từ hôn, thương tâm gần chết trở nên tẩu hỏa nhập ma, lại trùng sinh vào Ma Giới, từ đây tam giới rung chuyển, yêu hận tình thù dây dưa, nữ ma đầu nhiều lần quấy đến sinh linh tam giới đảo lộn, lạnh tình lạnh dục vọng, đế quân tới dây dưa, cuối cùng lại đem lòng yêu cô.
Nữ ma đầu lại cứ tuyệt tình tuyệt ái, hai người lần nữa dây dưa cùng nhau rơi vào tam thế luân hồi.
Cơ bản cũng là chuyện xưa đuổi người hại mình. Cũng là một bản tiểu thuyết cải biên rất hay, nữ diễn viên muốn diễn nữ chính nhiều vô số kể, Mạnh Oánh đúng là từ trong miệng Dương Đồng kéo xuống.
Phim trường ở phía tây, ở đằng sau còn có một chiếc xe khác đang tiến vào, xe bảo mẫu lái đến cửa, Lưu Cần mở cửa xuống xe, Mạnh Oánh theo sau lưng, gió có hơi lớn, thổi vào mắt, Mạnh Oánh che mắt, liền nghe Lưu Cần hít vào một hơi, "Nhanh, chào hỏi đi "
Cánh tay bị Lưu Cần dắt lấy, Mạnh Oánh buông cánh tay xuống, vừa nhấc mắt, nhìn chếch về phía đối diện mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen là Cố ảnh đế Cố Viêm.
Năm trước cầm Thị đế, năm ngoái cầm Ảnh đế, xuất đạo hơn mười năm, từ thần tượng trở thành người thuộc phái thực lực, từng bước một vững vàng đi lên, nghiễm nhiên đã nhân vật có tiếng tăm. Anh trước kia thuộc phái hình tượng.
Nhưng dáng người tuyệt đối không phải tiểu bạch kiểm, cơ bụng có đường nét rõ ràng, làm chúng sinh đảo điên. Là người trải qua năm tháng, càng tỏa ra khí chất cao lãnh mười phần.
Nhân vật Thương Long chính là cần loại dương cương chi khí này.
Chỉ là loại phim thần tượng tiên hiệp, anh vậy mà lại tham gia, có hơi không đúng với tác phong bình thường của anh. Mạnh Oánh làm nghề hơn ba năm, gặp Cố Viêm hai ba lần. Đáng tiếc chưa từng cùng nhau tiếp xúc bởi vì địa vị cách xa quá lớn, thanh danh của cô cũng không tốt đẹp gì, cho nên càng không dám tới gần.
Lúc đi qua, còn có chút hồi hộp.
Lưu Cần dùng sức kéo cô, nhưng chính bản thân cũng đang hồi hộp, Mạnh Oánh cười nhẹ, đến trước mặt Cố Viêm, anh nghiêng đầu nhìn qua, có hơi bất ngờ. Lưu Cần nhanh nhẹn cười nói: "Cố lão sư, đây là Mạnh Oánh, diễn vai Linh Dao."
Linh Dao chính là nữ ma đầu, nữ chính.
"Xin Cố lão sư chỉ giáo nhiều hơn." Mạnh Oánh cố gắng trấn định, đưa tay ra.
Cố Viêm lấy lại tinh thần, cười nhẹ, đưa tay nắm chặt tay cô, thanh âm có hơi trầm thấp: "Được, mọi người đều giúp đỡ nhau."
Tay của cô trắng nõn lại mềm.
Tay Cố Viêm có chút thô ráp, màu da hơi sẫm, dưới ánh mặt trời, hai cánh tay giao nhau, ngược lại là rất hòa hợp.
Đầu kia,nghi thức khởi động máy chuẩn bị xong, gọi người ở bên này qua. Cố Viêm buông tay ra, nhìn về phía Mạnh Oánh, "Cùng đi?"
Mạnh Oánh cũng thả tay xuống, cười: "Mời Cố lão sư đi trước."
"Được." Anh đáp, sửa sang lại quần áo, lại mặc áo khoác từ trợ lý đưa tới. Trợ lý đi theo anh, lặng lẽ nhìn về phía sau, thấp giọng nói với Cố Viêm: "Lão sư, cô ta chính là người dựa hơi người khác mà đi lên."
Cố Viêm không lên tiếng, nhẹ nhàng nhìn qua anh.
Trợ lý lập tức im miệng.
"Chết, quên hỏi phương thức liên lạc với người ta rồi, thôi để lần sau, hai người đều đã vào đoàn phim, em phải thể hiện thật tốt, đây là cơ hội, là cơ hội hiếm có khó tìm đó." Lưu Cần bên cạnh Mạnh Oánh, liên tục lải nhải, diễn thật tốt rồi sớm thoát khỏi cái bóng của Dương Đồng. Ở trong giới suốt ngày bị đem ra so sánh, tiếng mắng càng ngày càng nhiều không nói, đường cũng không dễ đi. Có nhân vật chính thì sao lại chọn thế thân, Dương Đồng chính là nhân vật chính kia, Mạnh Oánh thì là thế thân.
Đi đến nơi làm lễ khai máy, vừa lúc có một chiếc xe múc lớn đi qua, bên cạnh có công nhân nói ở bên kia đang xây một cái phim trường.
Lưu Cần chậc một tiếng: "Thật sự là nhiều tiền mà, cũng không biết là công ty nhà ai."
Mạnh Oánh an tĩnh nhìn lướt qua, đầu xe lớn lái qua làm bên này đều tối đi mấy phần.
Chọn ngày lành tháng tốt, chọn cả giờ hoàng đạo. Lần đầu Mạnh Oánh làm nữ chính, lần đầu đứng ở vị trí đầu tiên, cũng là lần đầu tham gia lễ khai máy. Bên cạnh là Cố Viêm động tác thành thạo, cô phải nhìn anh mấy lần, Cố Viêm mỉm cười, nói: "Giữ ý tứ chút."
Mạnh Oánh đỏ mặt, xoay người lạy một cái.
Sau đó, cắt băng, tiếp nhận phỏng vấn, micro được truyền thông đưa qua, nhưng đại đa số đều hỏi Cố Viêm, anh khôn khéo trả lời, còn có người hỏi anh về vấn đề tình cảm.
Cố Viêm nghiêng đầu cười nhẹ, "Hôm nay là ngày khai máy, hãy hỏi về bộ phim này thôi."
"Tôi đã hỏi xong những vấn đề đó rồi, chúng tôi muốn biết, mẫu người lý tưởng của anh là gì? Không cần trả lời qua loa, mong anh hãy trả lời chân thực một chút." Nữ phóng viên đang hỏi đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt lóe sáng. Cố Viêm cười nhẹ một tiếng, tầm mắt nhìn qua, nhìn cô gái đang đứng giơ điện thoại selfie ở cách đó không xa.
Mặc váy màu đỏ buộc eo, làn da dưới ánh mặt trời trắng như sứ, chân dài thẳng tắp, bờ mông yêu kiều, khuyên tai màu đỏ vô cùng nổi bật. Cần cổ trắng sáng, mảnh khảnh.
Cố Viêm thu hồi ánh mắt, nói: "Nếu đã gặp được người mình thích thì tất cả tiêu chuẩn cũng chỉ là vô dụng đi?"
Đôi mắt mỉm cười.
Phía trước nữ phóng viên mặt càng đỏ, lộp bộp gật đầu.
Bộ phim này nữ hai nam hai bao gồm nam ba đều có tiếng tăm hơn Mạnh Oánh, cho nên buổi phỏng vấn này, Mạnh Oánh dường như trở thành người nhàn rỗi. Ánh nắng vừa vặn, cô chụp mấy bức ảnh gửi cho Hứa Khuynh, vừa để điện thoại xuống, liền có phóng viên đi tới, là nữ phóng viên, đưa micro cho cô.
"Mạnh Oánh, có tin đồn Dương Đồng nhường nhân vật này cho cô, phải không?"
Mạnh Oánh dừng lại, cô cầm micro lên nói: "Không phải, là chính tôi thử vai mới có được."
"Phải không? Thế nhưng nghe nói Hoa Ảnh muốn làm bộ phim Tinh Tế, tận lực nâng Dương Đồng, cho nên cô ấy mới thả đi vai diễn này." Nữ phóng viên mong đợi câu trả lời từ cô.
Mạnh Oánh nhìn nữ phóng viên mấy giây, nói: "Hoa Ảnh còn không thông báo, tại sao mấy người lại biết?"
Khí thế của nữ phóng viên đã giảm xuống, có chút buồn bực xấu hổ.
Hoa Ảnh đúng là không công bố.
Cô lại hỏi qua loa Mạnh Oánh mấy vấn đề, liền rời đi. Mạnh Oánh không có quá khứ đen tối gì đó, cô chỉ có điểm yếu là dựa hơi Dương Đồng để đi lên.
Hậu quả là, đã không ít fan hâm mộ trên Weibo lên mắng Mạnh Oánh, bao gồm bộ phim « Cửu Trọng Thiên » này
Lễ khai máy đã xong.
Cửu Trọng Thiên cũng lên hotsearch.
Rất nhiều người tán thưởng giá trị nhan sắc của Cố Viêm, cũng có người thay anh lo lắng, sợ anh bị Mạnh Oánh cọ nhiệt.
Cũng có người cảm thấy Mạnh Oánh chắc chắn không diễn tốt bằng Dương Đồng, còn không biết xấu hổ cướp đi nhân vật này của Dương Đồng, trong lúc nhất thời trên mạng lại là gió tanh mưa máu.
Mạnh Oánh bên này thì đã đi vào thay đổi trang phục, trang điểm. Chụp ảnh tạo hình nhân vật. Lưu Cần ở bên cạnh cô, tức giận đến không chịu được, "Những người này cái gì cũng nói được, cái gì mà cọ nhiệt với Cố ảnh đế, thật là, lễ khai máy vừa rồi em cách xa anh ta như vậy, nếu muốn cọ nhiệt đã sớm đổ vào trong ngực anh ta."
Tiếng nói vừa dứt.
Màn cửa bị xốc lên, một giây sau, người kia xoát lui trở về, người đàn ông một thân trường bào màu đen nhíu lông mày, đôi mắt tối mấy phần.
Bên trong.
Lưu Cần ai một tiếng, kéo lại váy cho Mạnh Oánh, "Sao lại rớt hết thế này? "
Stylist bên cạnh lập tức nói xin lỗi, tiến lên giúp Mạnh Oánh chỉnh lý. Toàn bộ tấm lưng cô đều lộ ra, trắng nõn bóng loáng, xương cánh bướm xinh đẹp cực kì, hơn nữa trên lưng còn có một cành hoa hồng. Stylist kéo váy giúp cô, chỉnh sửa lại, nói: "Mạnh lão sư, hoa hồng phía sau của chị đẹp quá."
Nguyên một cành hồng theo bờ mông dọc lên phía trên lưng, cành hoa hồng cong cong, cánh hoa hồng lại dựa vào xương sống lưng của cô, giống như là muốn tàn lụi lại giống như muốn lớn lên. Người đàn ông nhìn đến đây, sẽ muốn sờ muốn hôn lên, quá dụ dỗ.
Mạnh Oánh cười cười, "Hồi còn trẻ, không hiểu chuyện nên xăm."
"Không đâu, rất dễ nhìn, em mà là đàn ông em sẽ điên cuồng lên mất."
Sẽ sao?
Cái kia hẳn là sẽ. Anh đè cô ở trên vách tường, sau đó xoay người hôn lên chỗ da thịt kia.
Mạnh Oánh lại cười cười.
Chụp poster xong, kế tiếp không có việc gì, ban đêm có liên hoan, nhưng Mạnh Oánh không muốn đi lắm, bên này thời tiết hơi lạnh nên trở về khách sạn. Lưu Cần thấy cô không đi, tuy là cảm thấy cô không biết tận dụng cơ hội, nhưng cũng có thể hiểu cho cô, chính cô mang theo trợ lý đi, nghệ sĩ không cố gắng, thân là người đại diện phải nỗ lực.
Đương nhiên ở khách sạn sẽ không tốt như ở nhà, Mạnh Oánh tắm rửa, ngồi ở trên ghế salon xoa tóc.
Chuông cửa lúc này vang lên.
Cô đứng dậy, đi ra, mở cửa.
Hứa Điện cắn điếu xì gà, nhếch môi cười đứng ở ngoài cửa.
Mạnh Oánh sửng sốt mấy giây.
Hứa Điện mở nút cổ áo sơmi, đi tới. Tiện tay ôm eo của cô, đè cô vào tường, khóe môi nghiêng nghiêng cắn xì gà, cúi đầu nhìn cô.
Nhìn từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt rơi vào lỗ tai cô, tay cầm xuống xì gà, môi mỏng liền hôn tới.
Mạnh Oánh toàn thân run lên, nắm lấy khăn lông, tay nắm chặt, trên người anh mang theo mùi rượu nhàn nhạt , vừa hôn vừa cởi áo sơmi, trên người cô là váy, đơn giản hơn.
Cô ôm lấy lưng của anh, ngửa đầu.
Tay của anh quả nhiên dừng lại chỗ hoa hồng vuốt ve, nhớ tới chuyến bay kia, Mạnh Oánh thấp giọng hỏi: "Anh đến phim trường làm gì?"
Anh cười một tiếng, dường như có tâm tư, tiếng nói khàn khàn: "Làm hạng mục."
"Thật sao?" Không phải là đi cùng Dương Đồng sao? Mạnh Oánh nhắm lại mắt, Dương Đồng là nghệ sĩ dưới trướng của anh, đi cùng nhau cũng bình thường.
"Đúng vậy."
Anh lại cười, vuốt cằm cô, dùng sức.
Cô nghiêng đầu, nhẫn nại. Cặp mắt đào hoa mang theo sắc dục lần nữa rơi lên bông tai màu đỏ của cô, lần nữa cúi người hôn qua. Hai người từ cửa trước đến phòng khách, lại đến trong phòng. Cuối cùng, anh ngồi tại mép giường, chậm rãi cởi lấy nút thắt áo của cô, dưới ánh đèn hôn lên mặt của cô.
Mấy phần bạc tình bạc nghĩa.
Mạnh Oánh ngồi xuống, khoác chăn mền, ôm eo của anh.
"Tối nay ở lại đi?"
Đầu ngón tay thon dài dừng lại, Hứa Điện nghiêng đầu, khóe môi đẹp đẽ ngậm lấy cười, "Ngày mai muốn lên trang nhất?"
Mạnh Oánh ngẩng đầu, nguýt anh một cái.
Anh đưa tay cầm đồng hồ đeo, ngữ điệu thờ ơ, "Có đói bụng không?"
Mạnh Oánh lắc đầu.
Cô thấy anh lại muốn đi, chần chừ một lúc, níu tay anh lại, người đàn ông quay đầu, nhíu mày, "Hử?"
Mạnh Oánh ngửa đầu: "Anh chỉ có một người bạn gái là em thôi đúng không?"
Anh có thể bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng không thể bắt cá hai tay.
Hứa Điện dừng một chút, sau đó cúi người, cặp mắt đào hoa mang theo ý cười không đạt đáy mắt, "Anh thực sự không nhiều tinh lực như vậy."
"Chiều em là đủ mệt rồi." Đầu ngón tay anh sờ xương quai xanh cô, trong đôi mắt có nét lưu luyến.
Mạnh Oánh đẩy ra tay anh, đỏ mặt cúi xuống, nói: "Anh có lúc nào chiều em?"
Cô thành thật như vậy.
Cơ hồ có thể nói đều là chủ động, hai người ở cùng một chỗ trừ giường ra, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiếm, nhưng đa số đều là cô hỏi, anh trả lời.
Bởi vì thân phận đặc thù, cũng không có ra ngoài hẹn hò, chỉ là có khi có hứng cô làm một chút cơm cho anh ăn, thỉnh thoảng sẽ ở trong nhà cùng nhau xem phim.
Giống như là cô đang yêu đơn phương vậy.
Mà ở bên ngoài, anh thì đi nâng đỡ Dương Đồng.
"Cùng em lên giường." Hứa Điện vang lên tiếng cười, kéo đi chăn mền của cô.
Mạnh Oánh nhịn không được cầm gối ném anh, anh xoay người cầm xì gà từ trên bàn trà lên, nói: "Anh đi trước, anh sẽ cho người đem chút thức ăn tới."
Nói xong, liền rời đi.
Mạnh Oánh trong phòng, nghe được tiếng cửa đóng lại.
Cô từ trên giường xuống, mặc xong quần áo, chỉ chốc lát sau, liền có người đưa đồ ăn đến, cô đi lấy, Lưu Cần gửi tin nhắn nói: "Phim trường mới xây kia là của Hoa Ảnh đầu tư, cmn, Hoa Ảnh thế nào lại có nhiều tiền như vậy chứ. Hơn nữa nghe nói là vì quay Tinh Tế "
Vừa nói xong.
Một cái tin tức liền nhảy ra.
Hoa Ảnh khai thác món tiền khổng lồ đầu tư Tinh Tế
Lưu Cần: "Xem đi, chị nói mà, Dương Đồng chính là tình nhân của tổng giám đốc Hoa Ảnh, nên mới đầu tư mạnh như vậy."
Nghĩ đến câu hỏi của nữ phóng viên kia.
Mạnh Oánh tựa ở trên vách tường, cười khổ một cái.
Vỗ mặt.