Nhưng mà, Diệu Thủ Không Không lại trợn mắt há hốc mồm!

Ta bảo ngươi làm thơ, không bảo ngươi làm thiên cổ danh thơ nha!

Được lắm, bài thơ này thông thiên lưu loát, mỗi câu đều là kinh điển, đem trăng cùng nhớ nhung nói ra hết sạch!

Đúng là tuyệt thiên khoáng cổ, tác phẩm truyền thết

Cho dù hắn vắt hết óc cũng không thể làm ra được bài thơ như vậy!

Nói một cách đơn giản, chính là cắt đứt đường đi của hản!

Lúc này Lâm Bắc Phàm đắc ý nói: "Diệu Thủ Không Không, đến phiên ngươi!"

"Bài thơ này... Là ngươi làm thật sao?"

Diệu Thủ Không Không chất vấn.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi, hôn quân làm ra thơ ngây thơ buồn cười như “hai nhánh ba bốn nhánh, năm nhánh sáu nhánh tám chín nhánh " như vậy, chớp mắt liền có thể làm ra một bài thơ khoáng thế tuyệt thiên này!

"Ngoài trẫm ra, còn ai nữa?"

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.

Diệu Thủ Không Không lắc đầu: "Lão phu không tin, khẳng định là trước kia ngươi đã sớm chuẩn bị, cho nên bài thơ này không tính, chúng ta một lần nữa thi đấu!"

Bách Quan lập tức giận dữ.

"Đây là thơ do bệ hạ làm ra, sao có thể không tính chứ?"

"Lão thất phu nhà ngươi, có phải không làm ra được thi từ gì không, cho nên mới giở trò càn quấy?"

"Tặc chính là tặc, không tuân quy củ!"

"Bệ hạ, nếu hắn đã không nói quy củ, chúng ta cũng không cần khách khít"

Lâm Bắc Phàm hào phóng vung tay lên: "Các vị ái khanh, an tâm chớ vội! Hôm nay là tết Trung Thu, trẫm có tâm trạng tốt, cho hắn một cơ hội, để hắn chết nhắm mắt!"

"Bệ hạ nhân hậu!"

Bách Quan hô to.

"Hừ"

Diệu Thủ Không Không xấu hổ hừ một tiếng, cúi đầu Suy tư.

Lần này nhất định phải có chút khó khăn, không đại chúng hóa như trước, như vậy đối phương mới không thể viết ra được.

"Tiếp theo chúng ta lấy mỹ nhân làm đề nhé?”

Diệu Thủ Không Không chỉ vào vị Hương Phi Vương Hương Quân đứng bên cạnh Lâm Bắc Phàm, khiêu khích nói: "Chúng ta sẽ làm thơ, khen dung mạo của nàng một chút!"

Đề bài này có chút dụng tâm hiểm ác!

Không chỉ có khó khăn gia tăng, còn muốn Lâm Bắc Phàm mất thể diện trước nữ nhân của mình.

"Được, đây chính là ngươi nói đó!"

Thân thể Lâm Bắc Phàm chấn động: "Có rồi!"

Diệu Thủ Không Không khiếp sợ đến tròng mắt như muốn rớt ra ngoài: "Nhanh như vậy đã có rồi?"

"Đương nhiên, ngươi nghe kỹ đây!"

Lâm Bắc Phàm chỉ vào Vương Hương Quân, thanh tình ôn hòa nói: "Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng! Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng!"

(Dịch nghĩa: Mây muốn là xiêm y, hoa muốn trang điểm dung nhan, gió xuân thổi qua hiên, mang hương tỉnh khiết của sương hoa. Nếu như không gặp ở dãy

Ngọc Sơn, sẽ hẹn đến Dao Đài gặp dưới trăng.!

Bá Quan lại một lần nữa kinh động cả trời đất, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

"Bài thơ này, hay!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play