Cậu ta mặc áo sơ mi trắng, đi đôi giày da bóng loáng, mái tóc đen chải ngược ra sau, trông rất sáng sủa, chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Đây chính là Trần Tùng, con trai của Trần Đại Lâm.
Cậu ta hết sức vui mừng, vì vừa thi đỗ công chức nên cực kỳ đắc ý, bước đi cũng khoan khoái phiêu diêu, cảm giác mình như nghệ sĩ nổi tiếng vậy, đi tới đâu cũng được người khác quan tâm, tiền đồ tươi đẹp cũng đang vẫy tay với cậu ta.
Quyền lực, tiền tài, gái đẹp...
“Giám đốc Trương nói rồi, mấy phút nữa ông ấy sẽ đến đây”. Sau khi tiến vào phòng, Trần Tùng nói vậy.
Dương Cảnh Đào gật đầu rồi nhìn về phía Lâm Hàn đầy cảnh cáo:
“Lâm Hàn, tôi biết cậu không có bản lĩnh mà còn kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng lát nữa giám đốc tới đây, tốt nhất cậu nên biết điều, đừng làm tôi mất mặt”.
“Vâng ạ”, Lâm Hàn gật đầu, thần thái không hề dao động.
Bấy giờ Dương Cảnh Đào mới yên tâm hơn: “Đại Lâm à, Tiểu Tùng thi đỗ công chức rồi, sau này gia đình cậu sẽ vươn tới tầm cao mới!”
“Dù vươn tới đâu cũng không thể so với gia đình nhà anh được, sau này Tiểu Tùng còn phải nhờ Tứ Hải chăm sóc nhiều!”, Trần Đại Lâm cười to.
“Anh Tứ Hải! Em thi đỗ công chức là nhờ có anh giúp đỡ, em sẽ không quên ơn huệ này đâu. Xin kính anh một chén!”
“Tiểu Tùng, không cần khách sáo thế đâu, người một nhà cả mà”.
Triệu Tứ Hải cười khà khà: “Giám đốc Trương nói rồi, ông ấy rất coi trọng cậu, đợi qua vài năm nữa, giám đốc Trương được thăng chức lên cao hơn, vị trí giám đốc này sẽ để lại cho cậu!”
Hai mắt Trần Tùng sáng ngời, cực kỳ mừng rỡ.
“Cảm ơn anh Tứ Hải!”
Cậu ta biết rằng nếu không nhờ Triệu Tứ Hải nói đỡ, giám đốc Trương chắc chắn sẽ không như vậy.
Trần Tùng đảo mắt nhìn về phía Lâm Hàn, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ khinh miệt, cậu ta nói với Dương Cảnh Đào:
“Bác Dương, cháu cũng biết chuyện bác đang tìm mối cho chị Tiểu Lệ. Đợi khi nào vào sở y tế làm việc rồi, cháu sẽ để ý xem trong đơn vị có thanh niên tài giỏi nào còn độc thân và phù hợp với chị ấy không, nếu có, cháu sẽ dẫn mối giúp bác!”
“Được lắm! Tiểu Tùng còn trẻ thế mà đã hiểu chuyện như vậy rồi! Chuyện hôn nhân đại sự của Tiểu Lệ đành giao cho cháu nhé!”
Dương Cảnh Đào cười tươi như hoa, rất vui lòng.
“Còn về phần Lâm Hàn…”
Trần Tùng nhìn về phía Lâm Hàn: “Vốn dĩ tôi cũng không định mời kẻ vô dụng như anh tới ăn cơm đâu, nhưng trên pháp luật, anh vẫn là chồng của chị Tiểu Lệ, đành để anh ăn chực một bữa vậy!”
“Tiểu Tùng, cậu ăn nói chú ý một chút”, Dương Lệ nhíu mày.
“Chị Tiểu Lệ, tại sao chị lại bảo vệ thằng vô dụng này thế nhỉ?”, Trần Tùng tỏ ra không hiểu:
“Tên Lâm Hàn này đâu xứng làm chồng chị? Cùng là con rể với nhau, chị nhìn xem, cách biệt của anh ta với anh Tứ Hải lớn đến mức nào!”
“Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xía vào”, Dương Lệ lạnh lùng đáp.
Trần Tùng đang định nói gì đó thì tiếng ô tô từ bên ngoài vọng lại.
Một chiếc Volkswagen Passat đỗ bên ngoài khách sạn.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Người này mặc âu phục chỉnh tề, đeo kính, khoảng hơn bốn mươi tuổi, từ đầu đến chân toát ra sự uy nghiêm, đó là thứ khí chất mà chỉ người làm quan mới có được.
“Giám đốc Trương!”
Ai nấy hai mắt sáng ngời.
Người vừa đến chính là giám đốc của sở Y tế thành phố Đông Hải, Trương Chấn
“Chào mọi người!”
Trương Chấn vào phòng, cười ha hả.
“Giám đốc Trương, ông có thể tới đây, nể mặt ăn cùng tôi bữa cơm, đúng là vinh hạnh quá!”, Trần Đại Lâm nói.
“Đúng thế!”
“Giám đốc Trương, mời ngồi!”
Đám đông đứng hết dậy, mặt mày rạng rỡ, lộ rõ vẻ lấy lòng.
“Hửm?”
Hai mắt Dương Cảnh Đào lóe lên, phát hiện Lâm Hàn vẫn đang ngồi im không hề nhúc nhích.
“Lâm Hàn, cậu làm gì thế?”
Dương Cảnh Đào lập tức trách mắng: “Giám đốc Trương hạ cố đến đây, nể mặt ăn cùng chúng ta bữa cơm, mọi người đứng dậy chào đón, tại sao cậu dám ngồi hả?”
“Chú em Lâm Hàn, mau đứng dậy đi!”
Triệu Tứ Hải nói: “Những lúc như thế này, không thể thiếu lễ phép được!”
“Hờ hờ, có lẽ cậu ta cũng coi thường cả giám đốc Trương đấy! Đừng tưởng mình giỏi giang hơn cả giám đốc Trương!”, Dương Duyệt cười nhạo.
“Lâm Hàn, cậu học theo anh rể lớn của cậu đi, cái khác không học được chứ lịch sự là phải họ chứ! Đừng không hiểu gì về đối nhân xử thế như vậy!”
Ông cậu Trần Đại Lâm cất lời với vẻ giận dữ, nếu Lâm Hàn này làm giám đốc Trương nổi giận rồi liên lụy tới con trai Trần Tùng thì phiền phức lắm.
“Lâm Hàn, mau đứng dậy đi! Đừng không biết điều như thế!”
Trần Tùng quát lên: “Nếu tên vô dụng nhà anh không đứng dậy thì mời anh cút ngay cho, chỗ này không hoan nghênh anh!”
Trương Chấn cũng nhìn về phía Lâm Hàn, nhíu mày, trong lòng có vẻ bất mãn.
Nhưng ông ta vẫn mỉm cười xua tay: “Không sao, thanh niên không hiểu chuyện, mọi người dùng bữa đi!”
Nghe được câu này, đám đông thở phào một hơi, xem ra giám đốc Trương không nổi giận.
“Lâm Hàn, coi như anh may mắn, giám đốc Trương khoan dung độ lượng không so đo với anh!”, Trần Tùng liếc mắt nhìn Lâm Hàn với vẻ coi thường:
“Lần này tôi tha cho anh, nếu lần sau tôi mời cơm nữa, hi vọng tên vô dụng nhà anh đừng mặt dày tới đây ăn chực”.
“Giám đốc Trương, ông đúng là người rộng lượng!”
Ông cậu Trần Đại Lâm giơ ngón cái lên: “Lâm Hàn vô lễ, mong ông đừng để bụng, nó là dạng vô dụng thế đấy, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi thôi! Nào nào, mời ông ngồi!”
Trần Đại Lâm mời Trương Chấn ngồi vào ghế chủ tọa.
Trương Chấn lắc đầu: “Tôi ngồi bên cạnh là được rồi, ghế chủ tọa cứ để trống đấy, lúc đến đây, giám đốc sở nói với tôi, nghe nói trong khoa có đồng nghiệp mới, ông ấy cũng muốn tới đây xem thử”.
Nghe đến đây, đám đông lập tức im lặng, ai cũng suy ngẫm, lòng không khỏi suy đoán, có vẻ lúng túng và bất an.
Giám đốc sở là ai thế?
Đến cả giám đốc Trương cũng gọi giám đốc, chẳng lẽ người sắp đến là…
“Giám đốc Trương, giám đốc sở mà ông nhắc tới là…”
Hai mắt Trần Tùng sáng lên, vôi vàng đánh tiếng hỏi thăm.
“Chính là giám đốc Vương Vi Dân của chúng ta đấy”, Trương Chấn bình thản đáp.
Giám đốc Vương sẽ đến đây!
Đám đông có mặt ở đó sững người.
Giám đốc Vương, tất nhiên là giám đốc Sở Y tế thành phố Đông Hải rồi.
Đây là cán bộ cấp thành phố đấy, thậm chí có khả năng trong năm năm tới sẽ nhậm chức ủy viên ban thường vụ của thành phố, là nhân viên có thực quyền ở thành phố Đông Hải!
So với Vương Vi Dân thì đám người ở đây đều là dân thường hết.
Cảm giác này giống như khi bách tính nhận được thông tin huyện lệnh sẽ đến gia đình họ ăn cơm trong thời cổ đại.
Căng thẳng, thấp thỏm, ngóng đợi, bất an…
“Giám đốc Vương sẽ đến đây thật ư?”
Trần Tùng không kiềm chế được mà gặng hỏi, tuy rằng đã thi đỗ công chức, nhưng đến bây giờ cậu ta chưa từng gặp mặt giám đốc Vương.
Nếu lần này giám đốc Vương tới đây, vậy thì cậu ta phải thể hiện thật tốt, có lợi cho con đường công danh sự nghiệp sau này.
“Tôi cũng không chắc lắm, giám đốc Vương bận rộn nhiều việc, chưa biết chừng không đến được, tóm lại, vị trí chủ tọa này cứ chừa lại cho ông ấy!”, Trương Chấn nói.
“Giám đốc Trương nói có lý!”
Trần Tùng gật đầu: “Cho dù giám đốc Vương không đến thì vị trí chủ tọa này cứ để lại cho ông ấy, không được ngồi!”
“Đúng thế!”, Trần Đại Lâm gật đầu: “Giám đốc Vương quyền cao chức trọng, ông ấy nói tới xem thử, chúng tôi đã vui lắm rồi!”
“Được rồi, ăn cơm trước đi đã”, giám đốc Trương nói.
Đám đông khai tiệc, bắt đầu dùng bữa.
Trên bàn toàn là những món đặc sắc, cá sốt chua Tây Hồ, mù tạt khô xào thịt, đậu phụ chưng thịt cua… hương sắc vẹn toàn.
“Giám đốc Trương, thời gian trước tôi đổ bệnh phải nằm viện, nhờ ông giúp đỡ mới được chuyển viện!”
Dương Cảnh Đào bưng chén rượu lên, mở lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT