Lúc này, Hạ Sương dần hoàn hồn lại, biết Hạ Đạt không thể nào đổi tính được. Cho dù có một ngày ông ta thật sự thay đổi thì chắc chắn không thể nào nhanh như vậy. Ban nãy chỉ là cái cớ của Hạ Đạt để cô ta ra tay giúp đỡ mà thôi. 

 Sau khi bình tĩnh lại, Hạ Sương lập tức trở nên tỉnh táo, lại biến thành một Hạ Sương đầy khôn khéo như thường. 

 "Bố muốn con giúp cái gì thì nói thẳng đi, nếu đáng để công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh con hợp tác, con sẽ bằng lòng hợp tác với mọi người. Nhưng nếu không có, vậy ngại quá, con chỉ là CEO đại diện thôi, không thể nào giúp bố để công ty lỗ lã được. Hơn nữa, dù là công ty của con, con cũng đã rời khỏi nhà họ Hạ, chẳng còn liên quan gì tới mọi người nữa, nên không có nghĩa vụ và cũng sẽ không vì cái đạo lý của bố mà phải ra tay giúp đỡ", Hạ Sương dứt khoát nói, giống như đang nói chuyện với một đối tác chứ không phải với người thân trong gia đình. 

 Ý của Hạ Sương đã rất rõ ràng rồi, nếu công ty giải trí Tinh Quang thật sự lấy ra được điều gì đáng để Quang Ảnh hợp tác thì cô ta sẽ chịu hợp tác. Còn không thì bỏ đi, mọi thứ không thể dựa vào mối quan hệ mà phải được giải quyết theo việc công. 

 Đương nhiên Hạ Đạt ở đầu bên kia cũng hiểu được ý của Hạ Sương, sắc mặt ông ta lập tức lạnh đi. Nếu công ty giải trí Tinh Quang có thể lấy ra được gì đó khiến Quang Ảnh bằng lòng hợp tác, thì ông ta còn nhờ vả Hạ Sương làm gì? Dứt khoát đi tìm Lâm Hàn hay ông lớn khác chẳng phải là xong chuyện? 

 Giờ đây, Hạ Đạt cũng đang cố gắng nhẫn nhịn tính tình của mình lần cuối. 

 "Hạ Sương, con cũng biết tình trạng của Tinh Quang mà. Giờ công ty quả thật không lấy ra được gì, nhưng vẫn có tiềm lực. Mà con không phải không biết khủng hoảng trước mắt của công ty, nếu con không giúp, rất có thể Tinh Quang sẽ phá sản và đóng cửa. Nó cũng là công sức của con đó, con thật sự nỡ lòng nào mặc kệ nó ư?", Hạ Đạt nói với vẻ đầy thành khẩn. 

 Hạ Sương nghe thấy vậy, cười thầm trong bụng, giờ không nhắc vụ tình thân nữa, chuyển qua nói cái này à. 

 Công ty giải trí Tinh Quang có thể phát triển gần như đều dựa vào một tay Hạ Sương điều hành, quả thật là công sức của cô ta. Nếu là trước đây, thấy nó gặp khủng hoảng, Hạ Sương cũng sẽ nghĩ cách giúp dù là bất cứ giá nào. 

 Nhưng giờ thì sẽ không. 

 Sau khi rời khỏi Tinh Quang, Hạ Sương mới dần cảm nhận được trước kia mình buồn cười thế nào, vậy mà lại bị một công ty nhỏ bé ấy cầm tù lãng phí nhiều năm như vậy. 

 Từ khi tiếp xúc với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, Hạ Sương cuối cùng mới hiểu cái gì mới là công ty giải trí lớn chân chính. Đây mới là nơi đáng để cô ta bỏ công sức và tuổi xuân của mình, có thể đổi lấy sự thành công trong sự nghiệp và tạo ra một thành tích lớn lao sau khi đã trả giá nhiều như vậy. 

 "Ngại quá", Hạ Sương lạnh lùng đáp: "Con nói rồi, con đã rời khỏi nhà họ Hạ, giờ những điều ấy đã không liên quan gì tới con nữa. Nếu bố có thể lấy ra được gì đáng để hợp tác thì cứ nói, chỉ cần có giá trị để hợp tác, con nhất định sẽ đồng ý. Nhưng nếu không có thì mong bố đừng làm phiền con nữa. Con rất bận, không có thời gian để chơi mấy cái trò mèo này với bố". 

 Hạ Đạt nghe thấy thế, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, quát ầm lên: "Con đĩ nhà mày có tư cách gì mà nói như vậy với tao? Tao là bố mày đó, mày không giúp tao, tao..." 

 Hạ Đạt đang chửi thì đã bị Hạ Sương cúp cái rụp. 

 Tức thì, Hạ Đạt lại càng tức hơn. Trước đây, Hạ Sương dám cúp điện thoại của ông ta sao? Từ trước tới nay đều là ông ta cúp điện thoại của Hạ Sương. 

 Hạ Đạt tức giận gọi lại thêm lần nữa, nhưng đường dây lại đang bận, hiển nhiên Hạ Sương đã chặn số của ông ta. 

 "Con đĩ này đúng là láo mà, thế mà lại dám không giúp mình, còn chặn mình nữa chứ", Hạ Đạt bực bội nói. Ông ta có mơ cũng không ngờ tới Hạ Sương lại dám đối xử với mình như vậy. 

 Hạ Minh ở bên cũng lộ ra vẻ mặt khó coi, tuy anh ta cũng tức việc giờ Hạ Sương đã được thăng quan tiến chức, lại không chịu giúp họ. Nhưng mặt khác, anh ta cũng biết, nếu Hạ Sương không chịu giúp thì Tinh Quang sẽ chết chắc. Sau này, anh ta sẽ phải ngước nhìn Hạ Sương, nó khiến Hạ Mình vừa bực bội lại bất lực. 

 Còn Hạ Sương, sau khi chặn Hạ Đạt bèn cố gắng bình phục nỗi lòng, lau đi nước mắt nơi làn mi. Giờ cô ta lại trở thành một Hạ Sương giỏi giang, mở cửa ra, giẫm lên đôi giày cao gót đi xuống bãi đậu xe. Cô ta muốn tiếp tục cuộc sống mới của mình. 

 Tại bãi đậu xe. 

 Dương Khiết đang ngồi trong chiếc Hummer chơi điện thoại chờ Hạ Sương. 

 Chẳng bao lâu sau, Hạ Sương đã mở cửa xe ra, ngồi vào trong. 

 Dương Khiết vội vàng quan sát Hạ Sương, lại phát hiện vẻ khác thường ban nãy đã biến mất, cả người khôi phục như thường. Thậm chí, giờ trông Hạ Sương còn tự tin và vui vẻ hơn. 

 Dương Khiết lập tức cảm thấy hơi khó hiểu, cuộc điện thoại vừa rồi là sao thế, nãy thì khiến Hạ Sương khác lạ, giờ lại trở nên vui vẻ. 

 Nhưng Dương Khiết biết Hạ Sương không định nói với mình nên cô ấy cũng không nhiều chuyện mà hỏi. Mỗi người đều có bí mật của mình, nếu Hạ Sương muốn nói thì sẽ chủ động nói với cô ấy. 

 Sau đó, tâm trạng Hạ Sương có vẻ vô cùng tốt bảo: "Tiểu Khiết, chị có thấy một tiệm bánh kem trên mạng, được đánh giá rất cao, chúng ta đi nếm thử nhé?" 

 "Dạ? Hôm nay là ngày gì ạ?", Dương Khiết nghe vậy có chút bất ngờ. Mấy ngày trước, ngoài công việc ra thì Hạ Sương rất ít lãng phí thời gian ra ngoài. Bình thường đều trở về nhà làm việc tiếp hoặc là đi nghỉ sớm thôi. 

 Kế đó, Hạ Sương và Dương Khiết vui vẻ tung tăng đi mua bánh kem, sau đó lại đi dạo phố mua vài chiếc váy xinh cho mùa xuân sắp tới. 

 Mặc dù giá cả ở thành phố Thiên Kinh khá đắt đỏ, nhưng đối với hai cô có hơn 2 tỷ trong tài khoản mà nói lại không đáng là gì. Hạ Sương và Dương Khiết đi dạo phố cả đêm, tiêu đủ thứ mà ngay cả lợi nhuận một ngày cũng chưa xài hết. 

 Dù sao, tiền nhiều đến trình độ này thì lợi nhuận mà nó đẻ ra đã rất khủng bố rồi, hoàn toàn không phải người thường có thể tiêu xài hết. 

 Đêm nay đối với Hạ Sương và Dương Khiết mà nói là một đêm thư giãn và thoải mái nhất sau khi tới thành phố Thiên Kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play