Dương Lệ lại hỏi: "Vậy còn mặt khai thác ngành ăn uống thì sao?" 

 "Cũng có luôn", Triệu Tứ Hải không chút do dự gật đầu đáp. 

 Dương Lệ lập tức im lặng. 

 Lý Hân và một đám nhân viên của quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng im lặng. 

 Vốn quỹ đầu tư Nhân Phàm và vùng Bắc Đông hợp tác với nhau là chỉ chọn những mảng kinh doanh mang lại lợi nhuận lớn nhất và thu về nhanh nhất. Mà ngành ăn uống đã phát triển khá toàn diện ở thành phố Đông Hải, nên không có nhiều thị trường. Vì vậy, quỹ đầu tư Nhân Phàm hoàn toàn không có dự định hợp tác mảng này với vùng Bắc Đông. 

 Chuyện này, dù là một nhân viên bình thường nhất trong Nhân Phàm cũng biết. 

 Hiển nhiên, Triệu Tứ Hải đang nói dối. 

 Thoáng chốc, những nhân viên khác đều nhìn Triệu Tứ Hải bằng ánh mắt kỳ lạ. 

 Triệu Tứ Hải cũng cảm thấy khác thường, những người kia đều nhìn mình bằng ánh mắt là lạ, ngay cả Dương Lệ cũng im lặng chẳng nói chẳng rằng. 

 Nhưng, Triệu Tứ Hải vẫn chưa hiểu được vấn đề, mặt mày lộ vẻ khó hiểu nhìn mọi người, rồi giải thích: "Ngành ăn uống thật sự bắt đầu chuẩn bị mà, có vấn đề gì hả?" 

 Lúc này, Lý Hân ngồi cạnh Dương Lệ lạnh lùng mở miệng nói: "Vì đảm bảo sẽ thu được lợi nhuận, quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng ta không có hợp tác bất kỳ mặt nào về ngành ăn uống với vùng Bắc Đông hết". 

 Giờ trong lòng Lý Hân cũng hơi lo lắng, đây đã quá rõ ràng rồi. Triệu Tứ Hải và người bên Bắc Đông cấu kết với nhau lừa Nhân Phàm cái gì đó, chắc hẳn là rất nghiêm trọng, không thì đã không đến nỗi này. 

 Mà đây xem như là lỗi của Lý Hân, cô ta cũng phải có trách nhiệm. 

 Triệu Tứ Hải nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, im lặng không nói nên lời. 

 Rồi Triệu Tứ Hải chợt nhớ đến, lúc trước khi cùng nhau chuẩn bị dự án ở đây hình như cũng không thấy quỹ đầu tư Nhân Phàm hợp tác về mảng ăn uống với bên Bắc Đông. 

 Triệu Tứ Hải lập tức cảm thấy mình tiêu rồi, mặt mày tràn đầy căm hận nhìn về phía Dương Lệ. 

 Nếu không phải tại Dương Lệ giả vờ hỏi han anh ta vào lúc nãy thì Triệu Tứ Hải cảm thấy mình sẽ không nói lỡ miệng lộ sơ hở và người của công ty Nhân Phàm sẽ không phát hiện ra vấn đề bên Bắc Đông. 

 Mà lúc này, mặt mày Dương Lệ cũng trở nên lạnh lùng. Đáng lẽ Triệu Tứ Hải mà có chút năng lực thì cô sẽ nể mặt anh ta là anh rể mình mà nghĩ cách giúp Triệu Tứ Hải. 

 Dù trước đây Triệu Tứ Hải không có năng lực gì, nhưng sau khi vào thực tập trong quỹ đầu tư Nhân Phàm, chịu khó một chút, chắc chắc cũng có thể học hỏi được một số kinh nghiệm. 

 Nhưng mà, Triệu Tứ Hải chẳng những không dốc sức rèn luyện năng lực của mình, lại chỉ nghĩ ba cái chuyện đầu cơ trục lợi bắt tay với người bên Bắc Đông làm những việc có hại cho quỹ đầu tư Nhân Phàm. 

 Trong lòng Dương Lệ cảm thấy vô cùng thất vọng và cũng quyết định, dù Triệu Tứ Hải có là anh rể mình thì lần này cũng phải cắn răng dứt khoát trừng phạt thẳng tay. 

 Lúc này, Lý Hân ở cạnh thấy vẻ mặt Dương Lệ lạnh tanh lập tức sợ hãi, vội vàng đứng bật dậy, nói với Dương Lệ: "Tổng giám đốc Dương, đây là lỗi của tôi, ngại quá, tôi bằng lòng lấy công chuộc tội, đi điều tra rõ ràng chuyện này rồi sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng". 

 Triệu Tứ Hải cũng quay sang nhìn Dương Lệ vội vàng nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Ban nãy tôi nói nhầm, thật ngại quá, bên Bắc Đông không xảy ra vấn đề gì đâu, sếp Lý bận rộn như vậy, không cần phải để cô ấy đi điều tra đâu". 

 Vừa nói chuyện, Triệu Tứ Hải vừa không ngừng chớp mắt với Dương Lệ, rõ ràng là muốn cô giúp anh ta, đừng truy cứu chuyện này, bỏ qua cho anh ta. 

 Tuy trong lòng Triệu Tứ Hải rất hận Dương Lệ, nhưng giờ chỉ có thể cầu xin Dương Lệ. Nếu cô không giúp, anh ta quả thật bó tay. Mà một khi sự việc bị lộ thì rất có khả năng chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và ông lớn đằng sau Phùng Thạch sẽ bị quấy nhiễu. 



 Nó cũng đồng nghĩa với việc Triệu Tứ Hải sẽ phá hoại chuyện hợp tác giữa cả hai bên. Dù sao, nếu anh ta không nói lộ ra hết thì đã không bị người của quỹ đầu tư Nhân Phàm phát hiện được manh mối. 

 Mà Triệu Tứ Hải vốn sẽ được cả ông lớn sau lưng Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình coi trọng, vì làm hỏng việc rất có thể sẽ bị hai ông lớn đó nhằm vào. 

 Vả lại, cả hai ông lớn kia còn là những nhân vật tai to mặt lớn trong vùng xám. 

 Đến lúc đó, đừng nói thăng chức, ngay cả cái mạng nhỏ này của Triệu Tứ Hải cũng chưa chắc giữ nổi nữa là. 

 Cũng vì lý do đó mà trong lòng Triệu Tứ Hải run sợ không thôi, điên cuồng chớp mắt với Dương Lệ, hy vọng cô sẽ giúp mình, cứu mình một mạng. 

 Đương nhiên là Dương Lệ nhận ra ánh mắt của Triệu Tứ Hải và cũng đoán được tình trạng trước mắt của anh ta. Nếu cô ra lệnh một tiếng, anh ta sẽ rất thảm. 

 Bản thân Dương Lệ rất muốn giúp Triệu Tứ Hải, suy cho cùng anh ta cũng là anh rể của cô, là người thân trong gia đình mình. 

 Nhưng nó lại dính líu tới một dự án quan trọng như thế của công ty, Dương Lệ lại không chấp nhận được một sai lầm nào hết, huống chi là đã đến nông nỗi này. Tất cả mọi người ở đây đều biết Triệu Tứ Hải và người bên Bắc Đông có vấn đề, đã không thể giấu giếm được nữa. 

 Bấy giờ, Dương Lệ nhìn về phía Lý Hân, gật đầu đáp: "Được, giờ cô lập tức đi điều tra ngay đi, trong hai ngày phải tra rõ mọi thứ cho tôi!" 

 Triệu Tứ Hải nghe thấy câu đó của Dương Lệ tức thì tuyệt vọng ngồi bệt trên ghế, nhìn Dương Lệ bằng ánh mắt tràn ngập oán hận. 

 Dương Lệ làm lơ ánh mắt ấy của Triệu Tứ Hải, tiếp tục nhìn những nhân viên còn lại, nói: "Những người còn lại phải báo cáo rõ ràng hết cho tôi, không được giấu giếm bất cứ điều gì. Nếu việc hợp tác với Bắc Đông xảy ra chuyện thì tất cả mọi người đều phải chịu trách nhiệm, cùng nhau bị phạt". 

 Nếu xử lý không tốt, những ngày tháng họ phải tăng ca sấp mặt cuối cùng chẳng những không được thưởng, mà còn bị phạt. Vậy thì quá thảm. 

 Thoáng chốc, toàn bộ nhân viên công ty lập tức phối hợp điều tra tình hình, tranh thủ nhanh chóng làm rõ vấn đề và giải quyết, vậy thì mới có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất, có thế họ mới không bị phạt. 

 Lúc này, một quản lý chợt đứng dậy nói: "Nguyên nhân chuyện này hẳn là vào cái hôm người phụ trách bên Bắc Đông là Tạ Kiến Bình đi đến phòng chúng tôi. Sau khi ông ta làm rõ tình hình bèn hỏi có kinh doanh vùng xám hay không, nhưng đã bị tôi thẳng thừng từ chối, rồi rời đi. Kế đó, Triệu Tứ Hải quýnh lên nói muốn đi toilet, rồi chẳng bao lâu sau, Tạ Kiến Bình bèn gọi tới nói đang cần người nên muốn dẫn Triệu Tứ Hải đi làm chút chuyện. Lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, nên đồng ý. Giờ xem ra sự việc hẳn là bắt đầu từ khi đó". 

 Những nhân viên khác của quỹ đầu tư Nhân Phàm nghe vậy lập tức nhìn về phía Triệu Tứ Hải bằng ánh mắt khác thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play