Tại vùng Bắc Đông. 

 Trong một căn phòng bí mật dưới lòng đất. 

 Đây là một căn phòng bí mật, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, tất cả các bức tường đều được làm bằng vật liệu đặc biệt, chặn hoàn toàn tín hiệu. 

 Trong phòng thậm chí còn không có ánh sáng, chỉ có vài ngọn nến dùng để thắp sáng. 

 Vài ngọn nến có vẻ vẫn chưa đủ trong căn phòng tối tăm này, ánh sáng vô cùng mờ ảo, chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ. 

 La Văn ngồi trên bàn, vẻ mặt không được tốt lắm. 

 Anh ta vừa làm việc xong, đang định về nhà nghỉ ngơi thì bất ngờ bị mấy tên mặc đồ đen bắt cóc đưa tới đây. 

 Hai mắt La Văn bị bịt kín, không thể nhìn thấy vật gì phía trước, đến khi anh ta có thể nhìn thấy thì đã ở đây. 

 Căn phòng âm u được thắp sáng bởi những ngọn nến kiểu cũ. 

 La Văn khác với em trai La Võ của mình, anh ta không giỏi võ như em trai mà chỉ là một người bình thường, thậm chí thân thể còn yếu ớt, đánh không lại người trưởng thành bình thường. 

 Cũng chính vì lý do này, La Văn chỉ phụ trách mảng kinh doanh dưới trướng Trương Thiên Sơn đại bàng núi vùng Bắc Đông, còn em trai La Võ thì phụ trách mặt võ lực. 

 Lúc này trên bàn chỉ có một mình La Văn, xung quanh không có ai hay bất kỳ âm thanh nào, yên lặng đến mức có hơi đáng sợ. 

 Qua ánh nến mờ ảo, La Văn có thể nhìn thấy loáng thoáng một vài người trong góc phòng, chắc là người đã bắt cóc anh ta tới đây. 

 La Văn biết đối phương là cao thủ, anh ta không thể phản kháng hay chạy trốn, chỉ có thể làm rõ đối phương là ai, muốn làm gì rồi tính tiếp. 

 Lúc này trong lòng La Văn cũng thấy có gì đó không đúng, mặc dù anh ta không có võ nhưng bình thường vẫn có vệ sĩ đi theo bảo vệ, nếu không thì quá nguy hiểm. 

 Mà chỉ khi La Văn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi mới cho vệ sĩ rời đi. 

 Mà nhà La Văn cũng ở trong sơn trang của Trương Thiên Sơn, cho dù lúc này bên cạnh không có vệ sĩ thì cũng vẫn được bảo vệ bởi những vệ sĩ bảo vệ trang viên của Trương Thiên Sơn, người ngoài không thể vào được. 

 Dù sao đây là nơi ở của đại bàng núi vùng Bắc Đông Trương Thiên Sơn, người bình thường đừng nói là đi vào, thậm chí còn không thể đến gần. 

 Thế nhưng hôm nay La Văn vừa làm việc xong, đang định về nhà nghỉ ngơi thì bất ngờ bị bắt cóc. 

 Trên đường bị đưa đến đây, mặc dù không nhìn thấy nhưng La Văn vẫn có thể cảm nhận được mình không bị đưa đi xa lắm, vẫn chưa ra khỏi phạm vi sơn trang của Trương Thiên Sơn. 

 Hơn nữa, nếu anh ta bị đưa ra khỏi sơn trang của Trương Thiên Sơn thì chí ít những người bảo vệ sơn trang cũng sẽ kiểm tra người ra vào, nhưng anh ta lại không nghe thấy động tĩnh gì. 

 Mà điều này đã quá rõ ràng rồi, người bắt cóc anh ta có lẽ chính là người ở trong sơn trang của Trương Thiên Sơn. 

 Có thể sống trong sơn trang của Trương Thiên Sơn, trong tay còn có cao thủ, lại dám bắt cóc người khác thì chỉ có vài người, La Văn liệt kê loại trừ từng người trong đầu. 

 Khi La Văn đang loại trừ từng người trong đầu thì nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần. 

 Không lâu sau, một bóng người xuất hiện, ngồi xuống đối diện La Văn. 

 Xung quanh tối như vậy, rõ ràng người này có thể không cần lộ mặt, trực tiếp nói chuyện với La Văn trong bóng tối, nhưng bây giờ người ấy lại lựa chọn ngồi xuống đối diện anh ta, lộ ra khuôn mặt của mình. 

 La Văn nhìn thấy là Tạ Kiến An, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành. 

 Trong thời gian này, mặc dù nơi đây vẫn thái bình dưới sự quản lý của đại bàng núi Trương Thiên Sơn, không có gì bất ổn. 



 Nhưng La Văn là một người không có võ, thậm chí thân thủ còn không bằng người trưởng thành bình thường, nhưng lại được Trương Thiên Sơn coi trọng thì đương nhiên anh ta phải có năng lực khác. 

 La Văn có thể cảm nhận được dưới sự yên bình của vùng Bắc Đông có một nguồn sóng ngầm đang cuộn trào mạnh mẽ, có chuyện lớn sắp xảy ra rồi. 

 Thời gian này, La Văn cứ cảm thấy không ổn. 

 Xét cho cùng, kể từ khi Trương Thiên Sơn thống nhất thế lực Vùng Xám ở vùng Bắc Đông, nơi đây vẫn luôn rất bình yên, tuy bình thường có chút xáo trộn nhỏ nhưng chưa từng xảy ra sự cố lớn, cũng không có mâu thuẫn lớn. 

 Mà lần này đột nhiên có một dòng nước ngầm dâng cao, La Văn cảm nhận được thời gian này sắp xảy ra một chuyện lớn. 

 Cũng bởi vậy nên gần đây La Văn luôn phái người điều tra, nghe ngóng động tĩnh, nhưng qua mấy ngày vẫn không thấy có gì bất thường. 

 Nếu có thể nghe ngóng được một chút tin tức, La Văn có thể sẽ cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình, thời gian này sẽ không có chuyện gì xảy ra. 

 Nhưng vì không nghe ngóng được gì, La Văn biết rõ sơn trang của Trương Thiên Sơn đã bị người nào đó áp chế, có tên cấp dưới nào đó của Trương Thiên Sơn đang giở trò. 

 Nhưng La Văn vừa định ngày mai bắt đầu cho thân tín bí mật điều tra người của Trương Thiên Sơn, thì tối nay anh ta đã gặp chuyện. 

 Nhìn Tạ Kiến An đang ngồi trước mặt mình, trong lòng La Văn đột nhiên có dự cảm không tốt. 

 Rõ ràng ông ta có thể lựa chọn tiếp tục che giấu thân phận, nhưng ông ta không làm thế, hiển nhiên là ông ta không lo La Văn sẽ nói chuyện hôm nay ra, không định để La Văn sống sót trở về. 

 Mà lúc này, trong lòng La Văn cũng chợt hiểu ra, thì ra thời gian này Tạ Kiến An đang giở trò, chẳng trách có thể che giấu tốt như vậy. 

 Có thể giở trò quỷ dưới mí mắt La Văn mà không để anh ta phát hiện, e rằng trong phủ của Trương Thiên Sơn ngoài Tạ Kiến An ra cũng không còn mấy ai. 

 “Hậu quả của việc phản bội Trương Thiên Sơn? Đương nhiên là tôi biết”, Tạ Kiến An lạnh lùng nói: “Sau khi phản bội bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải nhận sự trả thù đáng sợ của Trương Thiên Sơn, sống không bằng chết. Nhưng nếu tạo phản thành công, giết chết Trương Thiên Sơn thì tôi sẽ là đại bàng núi”. 

 Trước khi lên kế hoạch, Tạ Kiến An đã biết hậu quả của việc thất bại, vì vậy kế hoạch vẫn luôn được che giấu rất kỹ lưỡng và hoàn hảo, phải đảm bảo thành công 100%. Bởi vì bọn họ không gánh nổi hậu quả của việc thất bại, một khi thất bại thì sẽ phải đón nhận sự trả thù điên cuồng của đại bàng núi, sống không bằng chết. 

 “Lá gan của ông cũng lớn nhỉ, ông cho rằng mình thật sự có thể tạo phản thành công sao? Dưới tay đại bàng núi có biết bao người tin tưởng, phục tùng ông ấy, dựa vào đâu mà ông cho rằng mình có thể thành công?”, La Văn chất vấn. 

 Đại bàng núi Trương Thiên Sơn không chỉ là ông chủ của họ, mà còn là ân nhân của họ. Ơn của ông ấy với họ chất cao như núi, họ đều vô cùng tin tưởng, phục tùng Trương Thiên Sơn, tự nguyện đi theo ông ấy, không có khả năng sẽ phản bội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play