"Sao ạ? Đến nhà Lâm Hàn ăn cơm á? Có chuyện gì không bố?" 

 Dương Khiết nhận được cuộc gọi của Dương Cảnh Đào thì có chút khó hiểu hỏi. 

 Về chuyện của Lâm Hàn, bởi vì anh đã dặn nên đương nhiên Dương Khiết sẽ không nói cho Dương Cảnh Đào biết. 

 "Không có gì, chị cả con gọi chúng ta đi ăn cơm, hình như có gì muốn nói, chúng ta cùng đi cũng được, không thì ai muốn đến gặp tên vô tích sự kia chứ", Dương Cảnh Đào tức giận nói. 

 Dương Khiết nghe vậy, hơi sửng sốt. Nếu Lâm Hàn mà là thằng vô tích sự thì trên đời này còn ai không vô tích sự? 

 Còn anh con rể cả Triệu Tứ Hải mà Dương Cảnh Đào luôn khen nức nở kia, sau khoảng thời gian ở chung, Dương Khiết cũng cảm nhận được thực chất anh ta chẳng có tích sự gì, lại càng đừng nói là so sánh với người như Lâm Hàn. 

 Nhưng những điều ấy, đương nhiên Dương Khiết không thể nói ra, dù sao cô cũng đã hứa với Lâm Hàn rồi. 

 Dương Khiết tính thời gian thì vẫn còn kịp ăn bữa cơm bèn đồng ý, nói: "Vâng, vậy con sẽ qua". 

 Sau đó, Dương Cảnh Đào và Dương Khiết bèn cúp máy. 

 Lâm Hàn nhận được điện thoại của Dương Lệ thì thầm khó hiểu, sao đám Dương Cảnh Đào lại đến ăn cơm, nhưng anh cũng nhanh chóng lái xe về nhà. 

 Chẳng bao lâu sau, đám Dương Cảnh Đào đã lần lượt đi tới biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn. 

 "Bố, mọi người tới rồi ạ, mau vào ngồi đi. Dì Hà vẫn đang chuẩn bị, mọi người đợi một lát nhé, Lâm Hàn còn ở bên ngoài, nhưng sẽ nhanh chóng lái xe về thôi", Dương Lệ cười nói. 

 "Tên nhóc Lâm Hàn kia cũng đâu có nghề nghiệp, cả ngày ăn không ngồi rồi, chẳng biết lêu lổng gì ở bên ngoài nữa", Dương Cảnh Đào tức giận nói. 

 Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải lại hiếm thấy không nói gì, bởi vì hôm nay họ tới để năn nỉ Dương Lệ, nên mới cố gắng không khiến cho con bé tức giận. 

 Dương Khiết đứng cạnh lại trộm cười thầm trong lòng, Lâm Hàn mà cũng xem như không nghề nghiệp á? 

 Dương Khiết không biết công việc cụ thể của Lâm Hàn, nhưng dưới tay anh có nhiều quỹ doanh nghiệp như vậy, chỉ tính riêng việc quản lý thôi cũng đã bù đầu bù cổ rồi, sao có thể ăn không ngồi rồi được? 

 Sắc mặt Dương Lệ hơi cứng đờ, rồi bỏ ngoài tai những lời kia của Dương Cảnh Đào, nói: "Bố, hôm nay mọi người có chuyện gì sao? Sao không báo sớm một chút, con cũng chưa kịp chuẩn bị đồ ăn cho mọi người nữa". 



 Dương Cảnh Đào nghe vậy, tức giận nói: "Triệu Tứ Hải mới tan làm, trước đó bọn bố cũng không biết sẽ đến thì sao thông báo cho con được? Con cho rằng Triệu Tứ Hải nhàn rỗi cả ngày giống Lâm Hàn à? Triệu Tứ Hải bận như vậy, sao biết trước mình có thời gian không?" 

 Dương Lệ nghe thấy thế, cũng khó hiểu hỏi: "Gần đây, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã bớt việc nên không có đề nghị tăng ca, đều về đúng giờ hết mà. Anh rể cả còn là người mới thực tập, càng không có tăng ca, sao lại giờ này mới được về? Anh Tứ Hải, quản lý của anh là ai, em đây muốn xem thử ai mà lớn gan như thế". 

 Dương Cảnh Đào nghe vậy, bấy giờ mới biết không có tăng ca, tức thì cũng nhìn về phía Triệu Tứ Hải với vẻ khó hiểu. 

 "Tứ Hải, con nói cho Tiểu Lệ nghe xem quản lý của mình là ai, để con bé chấn chỉnh lại, vậy mà lại dám bắt nhân viên thực tập tăng ca", Dương Cảnh Đào hỏi Triệu Tứ Hải. 

 Triệu Tứ Hải nghe thấy vậy nhưng không đáp, hơi xấu hổ nhìn Dương Duyệt. 

 Dương Duyệt lại dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo Triệu Tứ Hải tự nói. 

 Lúc này, mấy người còn lại cũng nhìn về Triệu Tứ Hải với ánh mắt khó hiểu. 

 Triệu Tứ Hải hơi lúng túng xấu hổ trước ánh mắt ấy của mọi người, anh ta cũng biết là không tránh khỏi bèn nói thẳng: "Không liên quan đến quản lý, là tại con, có một phần bảng biểu mà làm cả ngày nên mới trễ như vậy, người khác đã làm xong sớm rồi". 

 Dương Cảnh Đào nghe thấy thế, lập tức lộ vẻ nghi ngờ nói: "Sao người khác làm tốt mà con lại không làm được? Có phải quản lý giao cho con bảng biểu cực kỳ khó không?" 

 Dương Lệ thầm bật cười, cô đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng lại khó mà mở miệng nói gì. 

 Đối với sự nghi ngờ của Dương Cảnh Đào, sắc mặt Triệu Tứ Hải lại hơi lộ ra vẻ xấu hổ, không biết nói gì cho phải. 

 Dương Duyệt đứng cạnh thấy thế, bất lực lên tiếng: "Bố, thật ra trước đó tụi con đã lừa bố, Tứ Hải vốn chẳng có năng lực gì hết, làm bảng biểu cũng chỉ là một phần đơn giản thôi, là chính anh ấy không làm được. Hồi ở công ty bất động sản, Tứ Hải làm ăn khấm khá như vậy là vì biết cách cử xử nên mới được thế. Trên thực tế, anh ấy chẳng có khả năng gì hết. Giờ công ty Nhân Phàm này đòi hỏi năng lực, hai ngày nay, Tứ Hải đã bị chửi rất nhiều lần, cuối cùng chắc chắn sẽ bị sa thải, nên tụi con mới muốn đến đây tìm Tiểu Lệ xin giúp đỡ". 

 "Hả? Không có năng lực, chỉ biết cách cư xử?", Dương Cảnh Đào sửng sốt. Ông ta cũng không ngu, lập tức hiểu ra, đây mà là biết cách cư xử gì? Chỉ là biết nịnh bợ mà thôi. 

 Tức thì, ánh mắt Dương Cảnh Đào nhìn Triệu Tứ Hải đã không còn hiền lành như trước. 

 Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đã sớm đoán được sẽ như vậy, đều cúi đầu, không biết nên nói gì nữa. 

 Còn Dương Lệ và Dương Khiết thì đều cười thầm trong bụng, nhưng bề ngoài vẫn giữ im lặng, không nói gì hết. 

 Trong một chốc, bầu không khí chợt trở nên ngượng ngùng, không ai lên tiếng nói chuyện. 

 Một lúc sau, dường như Dương Cảnh Đào đã bớt giận một chút, quay qua nói với Dương Lệ: "Tiểu Lệ, dù Tứ Hải không có năng lực thì cũng là anh rể con. Con nghĩ xem có cách nào giúp nó ở lại công ty làm đại một cái chức vụ nào đó nhẹ nhàng là được". 

 Dương Lệ nghe vậy, không chút do dự lắc đầu, đáp: "Bố, bố cũng biết công ty Nhân Phàm mà. Tuy giờ con là CEO, nhưng không phải cả công ty con nói là được, đằng sau con cũng có người giám sát. Quỹ đầu tư Nhân Phàm bọn con chỉ nhận người có tài, bất cứ một chức vị nào ít nhiều gì cũng phải có năng lực, không có thì con vẫn cứ giữ lại chẳng phải là lạm dụng chức quyền à? Bị giám sát phát hiện, con cũng sẽ bị cách chức cho xem". 

 Dương Cảnh Đào nghe thế, lập tức sửng sốt, cũng không khuyên nữa. Công việc bây giờ của Dương Lệ đang rất tốt, lương một năm hơn cả triệu tệ, nếu mà mất việc thì thiệt to. 

 Bấy giờ, Dương Lệ chợt nói: "Thực ra không có năng lực cũng có thể chậm rãi đào tạo, anh rể chỉ cần cố gắng chút, chắc hẳn vẫn có thể ở lại công ty. Em cũng từng thấy rất nhiều người lớn tuổi không có năng lực, sau khi vào Nhân Phàm cố gắng thì lại có, rồi được giữ lại, công việc sau này cũng khá tốt". 

 Triệu Tứ Hải nghe thấy thế, sắc mặt hơi hơi khó coi, anh ta cảm thấy mình không thuộc loại người ấy, hơn nữa, làm vậy cũng rất mệt. 

 Lúc này, Lâm Hàn đã về tới biệt thự núi Vân Mộng. Anh đỗ xe xong bèn đi vào phòng khách. 

 Thấy mọi người mặt mày nghiêm trọng ngồi bên kia bàn bạc gì đó, Lâm Hàn có chút khó hiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play