Nhìn đám người quân liên minh lần lượt ngã xuống, Tiêu Hoa Bân không khỏi rơm rớm nước mắt, trong lòng lại vô cùng vui sướng.
Vốn dĩ, cứ nghĩ rằng nhà họ Tiêu đã không còn cơ hội trở mình được nữa, Tiêu Hoa Bân ông ta sẽ trở thành tội đồ của gia tộc, nhưng giờ lại xoay chuyển được thế cục, chuyển bại thành thắng.
Tuy lần này, trong quá trình đối phó với quân liên minh, nhà họ Tiêu cũng tổn thất rất lớn, nhưng trái lại, bên đối phương còn tổn thất lớn hơn mình.
Đợi chuyện này qua đi, nhà họ Tiêu sẽ bước vào thời kỳ phát triển, chiếm được càng nhiều miếng bánh ngọt trong giới quý tộc ở thành phố Thiên Kinh, rồi có thể khiến nhà họ Tiêu khôi phục lại như trước một cách dễ dàng, hay thậm chí là vượt xa quá khứ.
Đây vốn là một cuộc khủng hoảng của nhà họ Tiêu, giờ lại biến thành một cơ hội.
Mà tất cả đều nhờ có Lâm Hàn.
Một lát sau, dưới sự bao vây và càn quét của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và cao thủ nhà họ Tiêu, toàn bộ quân liên minh đã bị giải quyết sạch sẽ.
"Cậu Lâm, đã càn quét sạch rồi, không có bất cứ tên nào trong quân liên minh chạy ra được khỏi hầm mỏ số 1", Uông Nghĩa báo cáo.
Lâm Hàn gật đầu, nói với Uông Nghĩa và những cao thủ nhà họ Tiêu: "Chúng ta đã giải quyết xong hầm mỏ số 1, nhưng những căn hầm khác vẫn chưa giải quyết xong. Giờ, để lại một vài người đưa người bị thương đi bệnh viện, còn những ai không bị thương hay chỉ xây xát nhẹ hãy theo tôi đi chi viện cho những nơi khác".
Sau khi Uông Nghĩa dẫn những cao thủ kia tới, trong quá trình bọn họ và cao thủ nhà họ Tiêu đối phó với quân liên minh thì đa số chỉ bị thương nhẹ, rất ít người bị thương nặng.
Trái lại, phía trước trong quá trình đối phó với quân liên minh, đặc biệt là lúc chưa tiến vào tầng dưới cùng của hầm mỏ số 1, đã có rất nhiều cao thủ nhà họ Tiêu bị thương nặng, thậm chí là không ít người đã chết.
Nhưng mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Lâm Hàn, nên anh vẫn khá bình tĩnh. Dù sao đây cũng là sự tranh đấu giữa các quý tộc, mỗi một quý tộc đều có thể ảnh hưởng đến tương lai đất nước, mà mấy con quái vật như vậy đấu tranh với nhau thì có người chết là điều khó tránh khỏi.
Những cao thủ mà Uông Nghĩa mang đến và cao thủ bên nhà họ Tiêu nhanh chóng để lại một số ít giúp đỡ người bị thương, bèn vội vàng đi theo Lâm Hàn rời khỏi hầm mỏ số 1, giúp đỡ các hầm còn lại.
Lúc này, trong xe Lâm Hàn, Tiêu Nhã lo lắng nhìn cửa hầm mỏ số 1.
Tuy ban nãy Uông Nghĩa đã dẫn theo một số lượng lớn cao thủ đi vào chi viện, nhưng quân liên minh đã đi xuống từ trước, cũng không biết có tới kịp không. Nếu mà xui thì chưa biết chừng toàn bộ cao thủ nhà họ Tiêu đã bị giết chết hết rồi.
"Hy vọng có thể còn chừa lại chút cao thủ cho nhà họ Tiêu, không thì dù đối phó được quân liên minh kia, vượt qua được khủng hoảng lần này, nhưng đến kỳ hội nghị quý tộc đợt sau cũng sẽ khó mà được chia chác lợi ích", Tiêu Nhã lẩm bẩm.
Đang lo lắng thì Tiêu Nhã chợt nghĩ tới một chuyện, lần này, nếu không có gì bất ngờ thì đương nhiên nhà họ Tiêu sẽ đối phó được liên minh hai nhà Chu - Khương và vượt qua khủng hoảng, dù gì cũng có Lâm Hàn giúp đỡ nhiều như vậy rồi.
Mà về sau, bất kể nhà họ Tiêu còn lại bao nhiêu cao thủ cũng sẽ bị suy yếu, còn hai nhà Chu - Khương kia cũng tổn thất thảm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhà họ Tiêu.
Từ đấy, nhà họ Khổng vẫn án binh bất động kia chẳng phải sẽ một mình nuốt trọn phần lớn lợi ích, ngồi mát ăn bát vàng?
Tiêu Nhã nghĩ vậy bèn có chút khó chịu, cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ được, phải tranh thủ kiếm chút đỉnh cho nhà họ Tiêu, không dám mưu cầu càng nhiều, ít nhất cũng phải lấy được phần vốn nên thuộc về mình để khôi phục lại mọi tổn thất sau lần đối phó với quân liên minh.
Nhưng mà, chỉ dựa vào nhà họ Tiêu hiện giờ thì căn bản chẳng có biện pháp nào cả, có vẻ phải nhờ Lâm Hàn giúp mới được. Chẳng qua, lần này đã làm phiền anh rất nhiều rồi, nói là trả cho anh 100 tỷ chứ thật ra Tiêu Nhã biết số tiền kia là quá nhỏ. Rất có thể là Lâm Hàn nể mặt cô ấy mới giúp. Nếu lại làm phiền anh nữa, Tiêu Nhã cũng chẳng có mặt mũi nào mà mở miệng. Cô ấy nghĩ bụng, không biết có cách nào để Lâm Hàn giúp nhà họ Tiêu mà anh cũng cướp được lợi ích trong hội nghị quý tộc kia không nhỉ.
Ngay lúc này, có một đám người bước ra từ cửa hầm mỏ số 1 của nhà họ Tiêu.
Tiêu Nhã quay sang nhìn thì thấy là cao thủ nhà họ Tiêu cùng những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến. Cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy qua.
"Mọi người có sao không?", Tiêu Nhã vừa đến đã hỏi.
"Thưa cô chủ, chúng ta bị tổn thất rất nghiêm trọng, ông hai còn bị thương nặng".
"May mà những cao thủ của Uông Nghĩa chạy tới kịp, không thì chúng tôi đã chết hết rồi".
"Cô chủ ơi, chúng tôi mau chóng đi chi viện cho các hầm mỏ khác đây, không nói với cô nữa".