Ở nơi sâu thẳm trong hầm mỏ nào đó là một mảng đen kịt không có động tĩnh gì.
Một cao thủ nhà họ Khương đang ẩn nấp kĩ lưỡng, không hề nhúc nhích.
Đang nấp, đột nhiên hắn cảm giác có gì đó không đúng, cũng không nói ra được không đúng chỗ nào, rõ ràng xung quanh không có động tĩnh gì nhưng lại có cảm giác không lành, trực giác nói cho hắn biết rất nguy hiểm.
Sau khi do dự một lúc, hắn chuẩn bị di chuyển xuống vị trí dưới, nấp ở nơi sâu hơn.
Nhưng hắn vừa chuẩn bị hành động thì đột nhiên phát hiện trước mặt mình như có một bóng người từ từ lướt qua, tộc độ cực kỳ chậm vì thế không phát ra tiếng động.
Ban đầu khi hai nhà quý tộc bố trí nơi ẩn nấp cho họ đã nói rõ, vì chia thành tốp nhỏ nên trừ khi có tình huống đặc biệt, tất cả mọi người đều phải hành động một mình, ở yên vị trí, không được rời khỏi vị trí để giao lưu cùng những người còn lại.
Vì vậy hắn biết chắc chắn đây không phải người của mình, nhất định là người của nhà họ Tiêu.
“Sao họ biết được vị trí của mình?”, tên cao thủ nhà họ Khương khó hiểu, nhưng động tác lại không hề do dự, nhanh chóng di chuyển về hướng khác, không phát ra tiếng động, tránh thu hút sự chú ý của cao thủ nhà họ Tiêu.
Tuy nhiên vừa di chuyển được hai bước, hắn ngạc nhiên phát hiện một bóng đen đang từ từ đi về phía mình.
Lúc này khoảng cách đã gần tới nơi, mười cao thủ bao gồm của Uông Nghĩa đã không cần thận trọng nữa, cùng xông lên tấn công tập kích.
Cho dù hắn có ứng phó, thân thủ có tốt đến đâu thì đối mặt với mười cao thủ ở cự ly gần thế này, hơn nữa họ còn tấn công bằng tốc độ sét đánh thì sao có thể chống đỡ?
Trong nháy mắt, hắn cũng ngã xuống đất, nhóm người Uông Nghĩa giải quyết xong thì lại đi sâu vào phía trong, đi về phía cao thủ tiếp theo của nhà họ Khương.
Trong khi cao thủ do Lâm Hàn dẫn tới và cao thủ của nhà họ Tiêu quét sạch từng người của liên quân nhà họ Chu, nhà họ Khương thì đội quân viện trợ của hai nhà quý tộc cũng đã đến.
Nhóm Lâm Hàn đang chờ trong xe, thấy có mấy chiếc xe đến đây thì dừng lại, từng cao thủ đi xuống.
Mặc dù nhóm Lâm Hàn ở giữa hầm mỏ nhà họ Tiêu quanh đây, nhưng vì đèn xe đã tắt lại không có động tĩnh gì, lại thêm trời đêm nay rất tối nên những người đến không nhìn thấy nhóm người Lâm Hàn.
“Xem ra đây là đội quân viện trợ của hai nhà Chu Khương, động tác của bọn họ cũng khá nhanh đấy, xem ra quả nhiên họ đang theo dõi mọi hành tung của nhà họ Tiêu các cô”, Lâm Hàn thấp giọng nói.
Tiêu Nhã nằm bò bên cửa sổ xe nên cũng nhìn thấy rõ ràng, cô ấy có chút lo lắng hỏi: “Phải làm sao đây? Họ sẽ không mang đến nguy hiểm cho cao thủ nhà họ Tiêu chúng tôi và cao thủ anh dẫn tới chứ?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không sao, lúc trước tôi đã nhắc nhở họ rồi, họ sẽ ứng phó trước, hơn nữa bây giờ trong hầm mỏ tối om, chúng đi xuống cũng chưa chắc đã là đối thủ của cao thủ tôi và cô dẫn đến”.
Khi lên kế hoạch, Lâm Hàn đã đoán trước được chắc chắn bên phía đối phương sẽ theo dõi nhà họ Tiêu, chỉ cần người của Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời khỏi trang viên nhà họ Tiêu là bên kia sẽ lập tức phát hiện, rất có khả năng sẽ lập tức cử viện binh đến hầm mỏ nhà họ Tiêu để hỗ trợ.
Theo lý mà nói, Lâm Hàn nên giữ một nhóm cao thủ lại đợi ở ngoài hầm mỏ, chờ khi quân viện trợ của đối phương đến sẽ ngăn cản họ vào hầm mỏ.
Nhưng nhân lực của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu thật sự không đủ, không thể giữ lại nhiều cao thủ để đối phó với quân viện trợ của hai nhà quý tộc.
Có thể giữ lại gần mười người để hỗ trợ và ứng phó khẩn cấp như bây giờ đã không dễ dàng, sao có thể giữ thêm nhiều người để đối phó với quân viện trợ được nữa?