"Cái gì? Đi đối phó hai quý tộc lớn họ Chu và họ Khương ư?"

Đám cao thủ nhà họ Vương nghe thấy câu kia của Vương Tam thì đều hết sức kinh ngạc, lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Còn Vương Tam lại chẳng để ý họ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn.

"Đúng vậy", Lâm Hàn cười nói: "Chuyện quan trọng hơn mà tôi nói chính là đi đối phó với liên minh của hai quý tộc lớn kia".

"Điều này sao có thể chứ?"

"Chỉ bằng mười mấy người các người á? Dù các người có bản lĩnh đấy nhưng cũng không thể nào chống lại liên minh của hai quý tộc lớn được đâu!"

"Đúng là chán sống!"

"Tôi công nhận mấy người giỏi võ đấy, nhưng cậu sẽ không cho rằng chỉ dựa vào mấy người kia là có thể đối đầu với hai quý tộc lớn đấy chứ?"

Mấy gã cao thủ của nhà Vương đều không tin.

Mà lúc này, Vương Tam lại đột nhiên nói: "Tôi đồng ý gia nhập vào băng của mấy người, hy vọng đến lúc ấy cậu nhớ giữ lời hứa của mình!"

Cả phòng lập tức yên tĩnh lại, đám cao thủ kia khó hiểu nhìn Vương Tam, sao lại đồng ý luôn rồi?

"Tam Ca..."

Bọn họ đang định đưa ra nghi vấn, Vương Tam lại xua tay, ý bảo họ không cần nói nữa.

Đám cao thủ nhà họ Vương thấy thế, tuy khó hiểu, nhưng vẫn nhịn xuống ngậm miệng lại.

Lâm Hàn thấy vậy, cười, trong lòng càng thưởng thức Vương Tam này hơn.

"Yên tâm, tôi sẽ giữ lời. Có điều, đến lúc đó, các người cũng phải bỏ sức ra, không thì chẳng nói chắc được gì đâu", Lâm Hàn nói.

Vương Tam gật đầu, đáp: "Yên tâm đi, bỏ sức thì không thành vấn đề, chỉ cần cậu không bảo chúng tôi đi chịu chết thôi. Cho hỏi, đến lúc đó, cụ thể thì chúng tôi nên làm gì?"

"Cụ thể là làm cái gì thì đợi tôi vạch kế hoạch xong sẽ báo cho các người biết. Các người cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi, có gì tôi sẽ báo cho anh sau", Lâm Hàn nói xong bèn rời khỏi phòng.

Thấy Lâm Hàn rời đi, đám cao thủ kia lập tức không nhịn được, vội vàng ùa lên hỏi.

"Tam Ca, anh ngớ ngẩn à, tại sao lại đồng ý tên kia đi đối phó với quý tộc chứ?"

"Đúng vậy, chỉ dựa vào mấy người họ mà muốn đối đầu với cái loại cấp bậc như quý tộc ư? Còn là liên minh hai quý tộc lớn nữa chứ!"

"Tam Ca, chúng tôi vẫn luôn tin tưởng anh, nhưng lần này anh không giải thích rõ thì các anh em thật sự không muốn đi chịu chết với anh đâu!"

Vương Tam nghe vậy, cau mày nghiêm túc nói: "Đủ rồi, mọi người đừng nói nữa. Tôi hỏi các cậu, nếu không đồng ý thì kết quả cuối cùng đang chờ chúng ta và nhà họ Vương là gì? Có phải là dù không bị diệt vong cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng?"

Đám cao thủ kia nhìn nhau không nói gì, đúng vậy, nếu họ không đồng ý với Lâm Hàn, thì bất kể đám người Lâm Hàn có thành công hay không thì điều chờ đợi nhà họ Vương họ cũng chẳng phải là kết quả tốt lành gì.

Có điều, theo lý thì là thế, nhưng bảo bọn họ đi đối phó quý tộc, thật sự rất nguy hiểm y như đi vuốt râu cọp vậy.

Vương Tam nói tiếp: "Được rồi, lại nói nữa, lúc Lâm Hàn kia mới đến, có ai trong chúng ta coi trọng cậu ta không? Có ai không cảm thấy sẽ giết chết cậu ta một cách dễ dàng? Nếu không phải tôi ngăn cản thì e rằng chẳng ai cẩn thận theo tôi đi ám sát. Dù chúng ta cũng đã cẩn thận đến nỗi cảm thấy chắc chắn sẽ thành công mà không bị phát hiện, kết quả thì sao? Chẳng phải bị đối phương đoán được à, sức mạnh của họ còn vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, thậm chí đừng nói là ám sát, ngay cả một người cũng không chạy thoát được!"

Đám cao thủ kia nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Đúng như lời Vương Tam nói, trên đường đến đây, chẳng ai trong số họ coi trọng Lâm Hàn, thậm chí còn cảm thấy xuất động nhiều cao thủ như vậy là không cần thiết.

Nhưng kết quả lại tát cho họ vài cái bạt tai, bọn họ đã quá xem nhẹ anh, thực lực thật sự của Lâm Hàn quá mức kinh khủng.



Có điều, những điều này vẫn chưa đủ để khiến bọn họ đi đối phó liên minh hai quý tộc lớn với Lâm Hàn. Bọn họ vẫn nhìn Vương Tâm với vẻ khó hiểu.

Vương Tam nói tiếp: "Mọi người nghĩ kỹ lại sẽ hiểu, đầu tiên, nếu chúng ta không gia nhập, điều chờ đợi nhà họ Vương sẽ là diệt vong. Còn nếu gia nhập, tuy rất nguy hiểm, nhưng vẫn có một chút cơ hội, ít nhất chúng ta có thể nắm lấy cơ hội đó mà không phải ngồi đây chờ chết!"

Những cao thủ kia nghe vậy đồng ý gật đầu, quả là như thế, tự mình nắm lấy cơ hội đương nhiên tốt hơn so với ngồi chờ chết.

Vương Tam lại bổ sung thêm: "Còn Lâm Hàn, mọi người cảm thấy cậu ta không đối phó được quý tộc là cậu ta không đối phó được sao? Chúng ta đều thấy đó, lúc trước ai trong số chúng ta mà không xem nhẹ cậu ta, nhưng giờ, chúng ta dám khẳng định mình còn xem thường cậu ta nữa không? Nếu Lâm Hàn dám đi đối phó quý tộc, cho thấy cậu ta đã có tính toán và có một cơ hội nhất định nào đó. Tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể thử một lần!"

Lúc này, đám cao thủ kia mới vỡ lẽ ra, hình như đúng là rất có lý, bọn họ sợ chết không dám đối dầu với quý tộc, lẽ nào Lâm Hàn không sợ sao? Rõ ràng cậu ta đã nắm chắc một phần thắng nào đó rồi.

Mà phía bên Lâm Hàn, vì Ngô Xuyên và Tiểu Đông còn chưa trở về, nên anh dứt khoát đi nghỉ ngơi, rồi bảo người trong ca trực báo cho anh khi hai người đó quay lại.

Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, Tiểu Đông mới trở về khách sạn, Lâm Hàn bị người đứng gác gọi dậy.

"Cậu Lâm, đám anh Đông đã về rồi ạ", người của Tôn Hàn Các báo.

Lâm Hàn gật đầu, rồi đi đến phòng khách. Lúc này, đám Tiểu Đông đang ăn, bọn họ cả đêm không ngủ, bụng còn đói meo.

"Cậu Lâm", Tiểu Đông thấy Lâm Hàn thì vội vàng đứng lên chào.

Lâm Hàn xua tay, nói: "Không sao, khách sáo với tôi gì nữa chứ? Ngồi xuống ăn tiếp đi, chắc cả đêm cũng mệt lắm rồi nhỉ? Vừa ăn vừa nói là được".

Tiểu Đông gật đầu, anh ta đi theo Lâm Hàn lâu rồi nên biết tính anh, không cần phải chú ý mới cái việc nhỏ đó. Anh ta ngồi xuống, tiếp tục ăn.

Lâm Hàn hỏi: "Sao, có thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi, không ai trong nhà họ Chu phát hiện chúng tôi hết, chúng tôi cũng không xảy ra xung đột với họ. Nhưng lại chẳng điều tra được tin tức nào có ích, ngoài việc toàn bộ các cao thủ của nhà họ đều đi ra ngoài, thì những chuyện khác hết thảy vẫn bình thường", Tiểu Đông đáp.

Lâm Hàn nghe vậy cũng không bất ngờ, lần này, nhà họ Chu và Khương hành động rất bí mật, muốn điều tra được tin gì có ích từ họ trong thời gian ngắn là rất khó, có lẽ bên Ngô Xuyên cũng chẳng khác là bao.

Nơi dễ điều tra nhất chính là quặng mỏ của nhà họ Tiêu, mà nơi đó, Lâm Hàn đã điều tra và cũng thu được rất nhiều tin tức có ích.

Bấy giờ, Tiểu Đông lại nói: "Cậu Lâm, lần này tôi đi tuy không điều tra được nhiều và nó cũng chẳng có ích mấy, nhưng có một tin, chắc chắn giúp ích cho chúng ta".

"Ồ? Tin gì? Nói nghe thử xem", Lâm Hàn kinh ngạc hỏi.

Tiểu Đông nuốt đồ ăn xuống, lại uống một miếng nước mới vội vàng mở miệng: "Ngay tối qua, tôi phát hiện một chiếc xe bí ẩn chạy vào nhà họ Chu, mãi đến nửa đêm mới rời khỏi, đó cũng là nguyên nhân mà tôi về trễ. Rồi sau đó, chúng tôi theo dõi chiếc xe kia, kết quả phát hiện..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play