"Cậu Lâm, tôi ở Phụng Thiên chờ tin tức tốt từ cậu, và cũng sẽ dặn người bên tôi chuẩn bị sẵn sàng, đợi cậu quay lại, sẽ bắt tay hợp tác ngay".
Trước cửa biệt thự, Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn tạm biệt nhau.
"Cảm ơn đã tiếp đón, chúng ta liên lạc sau nhé, mong đôi bên hợp tác vui vẻ", Lâm Hàn cũng nói.
Ngay sau đó, đám Lâm Hàn lái xe rời khỏi biệt thự.
Nhìn mấy chiếc xe đi xa, Trương Thiên Sơn lại có chút mong đợi việc hợp tác sắp tới.
Sau khi rời khỏi trang viên, Lâm Hàn và đám Ngô Xuyên lái xe đến khách sạn anh ở trước đó.
Trong xe, Ngô Xuyên đang cầm lái với vẻ khó hiểu.
Trước, Lâm Hàn còn bó tay chưa có cách đối phó với nhà họ Khương ở thành phố Thiên Kinh, sao mới đi ra ngoài một buổi đã như nắm chắc phần thắng?
"Anh Lâm, có cách giải quyết nhà họ Khương rồi ạ", Nhan Thành ngồi cạnh cũng thắc mắc.
Lâm Hàn cười nói: "Chưa chắc là giải quyết được, nhưng trước mắt có một cách, cụ thể thế nào còn phải đến đó rồi xem sao đã".
Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe xong vẫn không hiểu ý anh cho lắm.
Lâm Hàn chợt nghĩ tới điều gì, nói: "Sáng mai, tôi sẽ tự lái xe cùng một người bạn đi đến Thiên Kinh trước, mấy người tự chạy tới đó trước đi. Đến nơi thì tìm một khách sạn ở, đợi tin của tôi".
"Vâng!", Ngô Xuyên và Nhan Thành đồng thanh đáp.
Lâm Hàn làm thế cũng là vì tránh cho Tiêu Nhã nghi ngờ. Đừng thấy bây giờ cô ấy như một thiếu nữ trông cây si anh mà lầm, Lâm Hàn biết rõ, những người đến từ quý tộc chắc chắn không đơn giản như thế. Nếu anh lơ là một chút thôi, rất có khả năng sẽ bị Tiêu Nhã phát hiện.
Đến lúc đó, đừng nói mượn tay nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương lấy lại 100 tỷ kia, không bị Tiêu Nhã và nhà cô ấy trả thù đã tốt lắm rồi.
Nếu mà đến nước ấy, phải đối mặt với hai quý tộc lớn cùng một lúc, Lâm Hàn cũng thật bó tay hết cách.
Sau khi tới khách sạn, Lâm Hàn bảo Ngô Xuyên và Nhan Thành xuống xe, tự mình lái xe đến một chỗ đậu.
Còn Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các thì đi đến chỗ khác đậu.
Quay về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, chuông cửa đã bị ấn vang.
Lâm Hàn mở cửa ra, là nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng lên.
"Thưa anh, đây là bữa sáng do một quý cô đặt riêng cho anh", nhân viên phục vụ nói xong bèn đẩy toa ăn vào, bày những món ăn tinh xảo đẹp mắt ra.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu", Lâm Hàn gật đầu đáp.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Tiêu Nhã đặt.
Ngồi xuống nhìn thì thấy chỉ có mấy món, nhưng đều được chế biến bắt mắt, hiển nhiên là Tiêu Nhã đã dặn người ta chuẩn bị một cách tỉ mỉ.
"Có tâm đấy chứ".
Lâm Hàn lắc đầu, bắt đầu thưởng thức.
Chỉ chốc lát sau đã tới lúc hẹn, cả hai cùng gặp nhau ở bãi đỗ xe.
"Cô chủ lớn, anh ta là?", một vệ sĩ hơi nghi ngờ hỏi. Làm vệ sĩ của Tiêu Nhã mấy năm rồi, nhưng anh ta vẫn chưa thấy cô ấy thân thiết với một người con trai như vậy.
"Anh quản tôi à?", Tiêu Nhã lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Mấy vệ sĩ lập tức ngậm miệng lại, sợ chọc Tiêu Nhã bực, giống như chọc cô ấy khó chịu sẽ xảy ra chuyện gì rất kinh khủng vậy. Nhưng bọn họ vẫn tò mò đánh giá Lâm Hàn, đều cảm thấy hiếu kỳ rốt cuộc thì người này có bản lĩnh gì mà có thể khiến Tiêu Nhã như vậy.
"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi", Lâm Hàn nói.
"Được, giờ đi luôn".
Ban nãy, vẻ mặt Tiêu Nhã còn lạnh như băng, giờ lại quay ngoắt cười rạng rỡ với Lâm Hàn.
Sau đó, mấy chiếc xe của Tiêu Nhã và đám vệ sĩ cùng xuất phát, Lâm Hàn thì theo đằng sau.
Mãi đến khi lên cao tốc được nửa tiếng, Lâm Hàn mới thông báo cho Ngô Xuyên, bảo họ xuất phát.
Đám Ngô Xuyên đang đợi lệnh của anh, vừa nhận được tin, lập tức lên xe lái tới thành phố Thiên Kinh.
"Anh Xuyên, anh nói thử xem lần này chúng ta thật sự có thể đối phó nhà họ Khương kia không? Ngày hôm qua lúc ăn cơm, tôi nghe Trương Thiên Sơn kia bảo nhà họ Khương là quý tộc có thể ảnh hưởng đến tồn vong của cả quốc gia!", Nhan Thành hơi lo lắng hỏi.
Ngô Xuyên nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, lo lắng.