“Anh có chút việc phải ra ngoài trước”.
Lâm Hàn nở nụ cười dịu dàng, sợ Dương Lệ lo lắng.
Thấy vẻ mặt này của Lâm Hàn, Dương Lệ yên tâm hơn nhiều, cô thấy chuyện gì Lâm Hàn cũng có thể giải quyết được.
Sau đó Lâm Hàn đến nhà kho ở ngoại ô thành phố Đông Hải.
Lúc này mấy người Ngô Xuyên vẫn đang canh giữ ở đây, một bước cũng không rời.
Lâm Hàn hờ hững nhìn những người thân tín của Ngô Xuyên, trong lòng hơi nghi hoặc.
Nhà họ Khương biết tin Khương Niên bị bắt nhanh như vậy, rất có khả năng có nội gián.
Tuy nhiên vào thời điểm quan trọng này, Lâm Hàn cũng không có thời gian quan tâm mấy chuyện này, chỉ có thể đợi sau này có thời gian rồi tính.
“Anh Hàn, sao thế?”
Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn vội vã tới thì ngờ vực hỏi.
“Chuẩn bị thả người”.
Lâm Hàn nhẹ giọng nói, trên mặt không nhìn ra vui buồn hờn giận.
“Hả?” Ngô Xuyên nghi hoặc: “Sao lại thả đi ạ?”
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Lâm Hàn, Ngô Xuyên cũng không hỏi nhiều, gật đầu rồi dẫn Lâm Hàn đến nơi giam giữ Khương Niên.
Không lâu sau mấy người họ đến nơi Khương Niên bị giam giữ.
Lâm Hàn nhìn Khương Niên rồi nói:
“Thả cậu ta đi”.
Ngô Xuyên phất tay, mấy tên đàn em hơi nghi ngờ nhưng vẫn lập tức đến cởi trói cho Khương Niên, đồng thời gọi cậu ta tỉnh lại.
“Đi thôi, anh Hàn của chúng tôi đã để cho anh đi rồi!”
Ngô Xuyên liếc nhìn Khương Niên.
Khương Niên mở mắt ra, lúc đầu còn hơi ngơ ngác nhưng sau khi nhìn thấy mình đã được cởi trói, mà mấy người Lâm Hàn cũng đứng sang một bên, không hề có ý định đánh.
“Hế…”
Khương Niên nhìn thấy Lâm Hàn không có biểu cảm gì thì dường như đoán được điều gì, vẻ mặt cậu ta có chút đắc ý:
“Lâm Hàn, nhà họ Khương tìm đến mày đúng không? Hừ! Không phải lợi hại lắm sao? Còn dám bắt cóc tao à? Mày không bắt cóc được người của quý tộc nhà họ Khương đâu!”
Lâm Hàn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Khương Niên.
Ngô Xuyên hung dữ trừng mắt nhìn Khương Niên rồi bảo:
“Bây giờ đã được thả thì đừng có được nước làm tới, có phải muốn bị đánh thêm một trận rồi mới đi không?”
“Đừng đừng đừng, tôi đi ngay”.
Nhìn thấy Ngô Xuyên hung dữ, Khương Niên đột nhiên sợ hãi ngậm miệng, đi trước rồi tính sau, về nhà họ Khương có sự hỗ trợ của nhà họ Khương rồi từ từ tính sổ.
Không lâu sau, Khương Niên được hai tên đàn em của Ngô Xuyên đưa ra khỏi nhà kho.
Thấy cậu ta đã đi, Ngô Xuyên mới nhìn Lâm Hàn với vẻ lo lắng:
“Anh Hàn, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu tôi giúp được thì anh cứ nói, tôi sẽ lên núi đao xuống biển lửa vì anh!”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:
“Chuyện lần này hơi rắc rối”.
Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên hơi do dự, anh không nói nhiều, dù sao để Ngô Xuyên biết quá nhiều cũng không tốt cho anh ta, chỉ có hại mà thôi.
“Thôi bỏ đi, anh đừng hỏi nữa”, Lâm Hàn nói:
Ngô Xuyên thấy thế thì không hỏi nhiều, gật đầu đáp:
“Được rồi, nhưng anh Hàn đừng khách sáo với tôi, nếu cần tôi giúp thì anh cứ nói”.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói nữa, lần này đúng là sẽ phải dùng tới Ngô Xuyên, dù sao Lâm Hàn của bây giờ không dựa vào nhà họ Lâm thì thật sự không làm được gì, chỗ dựa lớn nhất có thể chính là những người trong Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên.
Khương Niên chưa đi được bao lâu thì Lâm Hàn nhận được cuộc gọi của Lý Minh.
“Cậu Lâm, tôi vẫn đang động viên nhân viên theo dặn dò của cậu, thậm chí không nói với những người bên đó, nhưng vừa nãy ba sở chính phủ lớn đột nhiên dỡ bỏ các hạn chế đối với chúng tôi. Tôi hỏi nhưng họ cũng chỉ nói là không có điểm nào vượt quá giới hạn, chỉ kiểm tra một chút mà thôi”, Lý Minh nói.
Lý Minh không ngốc, đương nhiên không tin những lời nguỵ biện của những người đó, rõ ràng trước đó có người chỉ định cố ý nhằm vào livestream Sa Ngư bọn họ, bây giờ lại đột nhiên huỷ bỏ mà thôi.
“Tôi biết rồi, sau này công ty sẽ hoạt động bình thường, chuyện lên sàn chứng khoán nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Lần lên sàn này không thể xảy ra sai sót gì, nhất định phải thắng!”, Lâm Hàn dặn dò.
“Vâng, tôi hiểu rồi”.
Sau đó anh lại dặn dò thêm vài câu đơn giản rồi cúp máy.