"Trái lại cháu cũng tự mình biết mình đấy". 

 Liễu Nguyệt Như gật đầu: "Cháu có chắc mình không cần 100 triệu này chứ?" 

 "Dạ vâng". 

 Dương Duyệt lắc đầu, nghiêm túc nói: 

 "Lúc cháu và Lâm Hàn kết hôn, vốn anh ấy không có tiền. Bởi vì yêu nên cháu mới kết hôn với anh ấy, vì thế... Nếu cháu không xứng với anh ấy, vậy cháu sẽ tự biết đường rút lui, số tiền này cháu không cần đâu ạ". 

 "Được rồi". 

 Liễu Nguyệt Như không nói thêm, cất thẻ ngân hàng đi: 

 "Xem ra cháu thật sự rất yêu Tiểu Hàn, nhưng đáng tiếc, thân phận và địa vị của hai đứa chênh lệch quá lớn, vì Tiểu Hàn, vì nhà họ Lâm, cô không thể để mối hôn nhân này kéo dài được, xin lỗi cháu". 

 "Đương nhiên, nể tình xưa, nếu sau này cháu có gặp khó khăn trong công việc hay cuộc sống, lúc nào cũng có thể liên lạc với cô, cô sẽ giúp cháu giải quyết, cô sẽ cho cháu số điện thoại sau". 

 Dứt lời, Liễu Nguyệt Như đứng dậy, đi ra khỏi quán cà phê, ông Vân theo sát phía sau. 

 Nhìn theo bóng Liễu Nguyệt Như rời đi, Dương Lệ không còn kiềm được nữa, nước mắt tuôn như suối. 

 Cô vùi đầu cố nén tiếng khóc, cả người không ngừng run rẩy. 

 Đau đớn, tuyệt vọng không thôi... 

 Đủ loại cảm xúc ấp đến, lòng Dương Lệ đau như cắt, cảm giác như có gì đó đang nghẹn nơi cổ họng, muốn trút ra lại không dám. 

 Từ lúc Liễu Nguyệt Như xuất hiện đến khi rời đi còn chưa đến 1 phút đồng hồ. 

 Dương Lệ nhỏ giọng khóc khoảng 30 giây, trong đầu nghĩ Lâm Hàn cũng sắp quay lại rồi, cô tức thì cố gắng đè nén đau buồn, lấy khăn giấy ra lau đi nước mắt. 

 "Bà xã". 

 Giọng nói quen thuộc vang lên. 

 Trong lòng Dương Lệ run lên, nhìn sang đã thấy Lâm Hàn đi ra. 

 Nhìn vào khuôn mặt người mình yêu, lại nghĩ đến mấy ngày nữa phải ly hôn với anh, Dương Lệ chua xót vô cùng. 

 "Anh quay lại rồi à", Dương Lệ hít sâu một hơi, ngượng cười nói. 

 "Ừm, bà xã, em sao thế?" 

 Lâm Hàn ngồi xuống đối diện Dương Lệ, chợt thấy hốc mắt cô đỏ au, khó hiểu hỏi. 

 "Không có gì đâu, chắc nhìn điện thoại nhiều mắt có hơi xót, cho nên dụi vài cái nên đỏ thôi", Dương Lệ xua tay nói, càng nhìn Lâm Hàn lòng cô càng thêm khó chịu. 

 "Thế em xem điện thoại ít lại đi, lát nữa chúng ta ghé nhà thuốc mua thuốc nhỏ mắt nhé", Lâm Hàn cười nói. 

 "Vâng!" 

 Dương Lệ gật đầu. 

 Uống cà phê xong, hai người ghé qua nhà thuốc gần đó mua thuốc nhỏ mắt, rồi chuẩn bị về nhà. 

 "Trông có vẻ cậu Lâm cũng rất thương Dương Lệ". 

 Trong một chiếc xe Bentley đỗ trước cửa nhà thuốc, ông Vân nhìn Lâm Hàn và Dương Lệ vừa bước từ trong ra, cảm khái nói. 

 Ông Vân có thể nhận ra, mỗi khi ánh mắt Lâm Hàn nhìn Dương Lệ đều xuất phát từ tình cảm chân thành. 

 "Có tình cảm cũng là lẽ thường thôi". 

 Liễu Nguyệt Như ngồi ở hàng ghế sau, cũng nhìn ra cửa kính, bình thản nói: 

 "Chỉ cần là người dĩ nhiên sẽ có tình cảm. Một con người sống chung với một con chó lâu ngày cũng sẽ có tình cảm, huống chi là vợ chồng chứ?" 

 "Nhưng tình cảm này cũng chẳng đáng là gì với những chuyện lớn lao hơn. Nhà họ Lâm cần một người phụ nữ có gia thế tốt hơn, Dương Lệ không thích hợp làm mợ cả nhà họ Lâm". 

 "Tôi nghĩ Tiểu Hàn sẽ hiểu rõ vấn đề này". 

 "Vả lại, công chúa hoàng gia kia đương nhiên hơn hẳn Dương Lệ, chỉ cần chung sống lâu, Tiểu Hàn sẽ thích con bé thôi". 

 "Cũng mong là thế", ông Vân thầm than, từ bé, vì bố mẹ Lâm Hàn rất bận, ông cụ đã trông nom anh một thời gian khá dài. 

 Ông Vân biết, Lâm Hàn là một người trọng tình trọng nghĩa, muốn anh ly hôn, chắc hẳn chuyện này có hơi khó khăn đấy. 

 Từ trung tâm thương mại về nhà thì trời đã sập tối. 

 Dương Lệ không nói câu nào ngồi ở ghế phụ, lẳng lặng nhìn Lâm Hàn. 

 Trong lòng cô cuồn cuộn đủ loại suy nghĩ, mặc dù cô rất yêu Lâm Hàn, nhưng Dương Lệ nghĩ rằng lời mẹ Lâm Hàn nói không sai, một người xuất thân cao quý, gia thế bất phàm, thì làm sao một cô gái bình thường như cô có thể xứng đôi chứ? 

 Nếu buông tay, Lâm Hàn sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. 

 Đau dai dẳng không bằng dứt khoát, bây giờ nói ly hôn với anh cho rồi. 

 "Lâm Hàn..." 

 Dương Lệ há miệng, hốc mắt nóng lên, nước mắt chợt tràn bờ mi. 

 "Sao vậy?" 

 Lâm Hàn chú tâm lái xe, không nhìn sang Dương Lệ, nhưng trong lòng lại hơi khó hiểu, sao hôm nay lại gọi tên anh cơ chứ. 

 Dương Lệ im lặng một lúc, vừa nghĩ tới hai chữ "ly hôn" là lòng cô đã đau như có ai khứa vào. 

 Cô hít sâu, rốt cuộc lấy hết can đảm nói: 

 "Chúng ta ly..." 

 Cô còn chưa nói hết câu. 

 Reng reng reng... 

 Chuông điện thoại Lâm Hàn bỗng vang lên. 

 "Bà xã, đợi anh nghe điện thoại đã". 

 Lâm Hàn cầm điện thoại lên, người gọi đến là Vương Vũ. 

 "Dạ!" 

 Dương Lệ gật đầu, trong lòng có hơi thả lỏng đôi chút, cô muốn chung sống với Lâm Hàn thêm vài hôm nữa. 

 "Cậu Lâm, tôi có cơ hội tiếp cận với Hoàng Liệt rồi". 

 Điện thoại vừa kết nối, giọng nói cung kính của Vương Vũ vang lên. 

 "Khi nào, ở đâu?", Lâm Hàn hỏi. 

 "1 giờ sáng, địa điểm là trong sòng bạc ngầm Kim Lăng", Vương Vũ nói: "Lần này ông ta triệu tập tất cả các tay trùm vùng xám Kim Lăng, dường như có chuyện quan trọng muốn bàn bạc". 

 "1 giờ sáng sao..." 

 Ánh mắt Lâm Hàn lay động, lập tức nói: "Đến lúc đó anh nghe tôi căn dặn rồi hãy làm việc". 

 "Vâng!" 

 Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn lộ vẻ suy tư, thời điểm này, Hoàng Liệt lại đột ngột triệu tập các đại ca vùng xám khu Tê Hà bàn bạc chuyện quan trọng, Lâm Hàn cảm thấy chắc chắn có liên quan đến nhà họ Hồng. 

 Nhà họ Hồng vừa sụp đổ, để lại không ít miếng bánh ngon, đương nhiên vùng xám cũng rất quan tâm đến chuyện này. 

 Thêm nữa, Anh trai chạy Rolls-Royce lại livestream toàn bộ các mạng, đương nhiên cũng nói lên Lâm Hàn vẫn còn sống êm đẹp, Hoàng Liệt chắc chắn sẽ không để yên chuyện này. 

 "Tối nay là cơ hội tốt để diệt trừ Hoàng Liệt đây". 

 Lâm Hàn hít sâu một hơi. 

 Bỗng nhiên anh nhớ đến Dương Lệ vừa rồi muốn nói gì đó với anh. 

 "Bà xã, vừa rồi em định nói gì?", Lâm Hàn hỏi. 

 "Không có gì đâu, anh chuyên tâm lái xe đi". 

 Dương Lệ tránh né ánh mắt. 

 "Ừ". 

 Trong lòng Lâm Hàn dù có nghi hoặc, nhưng vẫn mãi nghĩ đến chuyện của nhà họ Hoàng, nên cũng không hỏi thêm. 

 Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn nhìn đồng hồ thì đã 8 giờ tối. 

 "1 giờ sáng mới bắt đầu, bây giờ gọi cho Ngô Xuyên dẫn người từ thành phố Đông Hải đến vẫn kịp". 

 Lâm Hàn lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Xuyên, bảo anh ta dẫn thêm người của Tôn Hàn Các chạy đến Kim Lăng trong đêm. 

 Theo lời Vương Vũ, Hoàng Liệt kia là trưởng lão của chấp pháp đường, người chấp pháp đường dưới trướng bản lĩnh không hề tầm thường. 

 Cho nên, Lâm Hàn cảm thấy chỉ có hơn 40 người của Tôn Hàn Các mà muốn làm thịt Hoàng Liệt có hơi khó khăn, đương nhiên phải gọi thêm người đến. 

 "Bà xã ơi, tối nay anh có việc, có thể sẽ không về". 

 Sau khi ngắt cuộc gọi với Ngô Xuyên, Lâm Hàn quay sang nói với Dương Lệ. 

 "Ông xã... Em muốn anh bên cạnh em". 

 Dương Lệ cắn môi nhìn Lâm Hàn, trong lòng vẫn đang rất khó chịu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play