Kế tiếp, Lâm Hàn lái xe đưa Triệu Nhã trở về Hilton.
Về đến Hilton cũng đã 7 giờ tối.
Anh vừa mở cửa ra thì phát hiện có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ông ta bưng một tách cà phê nóng thưởng thức với vẻ mặt đầy thỏa mãn.
"Không phải ông đến chỗ của Triệu Tứ Hải rồi sao? Tại sao lại về đây?"
Lâm Hàn nhướng mày.
Người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế chính là bố vợ Dương Cảnh Đào.
Hồi trưa, ông ta được Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đón đi, Lâm Hàn không ngờ còn chưa hết một ngày Dương Cảnh Đào đã lén chạy về.
"Sao hả? Lâm Hàn, tôi là bố vợ cậu đấy, tôi thích uống cà phê xay chỗ này, thích ở phòng Tổng thống đấy, không được sao? Cũng không xài tiền của cậu, cậu sốt ruột cái gì chứ!"
Dương Cảnh Đào lườm, lại hớp một ngụp cà phê:
"Vả lại, con gái út của tôi ở đây, tôi đến chơi với con bé không được à?"
Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười nói chuyện với Dương Cảnh Đào, dù sao anh và Dương Lệ đã cùng dọn ra ngoài, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Mà nguyên nhân khiến Dương Cảnh Đào lén chạy từ khách sạn Như Mộng về đây là vì điều kiện bên đó quá kém, phòng vừa nhỏ mà lại có mùi ngai ngái, ngay cả cà phê xay đưa tới cửa cũng không có.
Cuối cùng, Dương Cảnh Đào lén la lén lút về đây.
Sau khi đưa Triệu Nhã về phòng nghỉ ngơi, Lâm Hàn liền rời khỏi Hilton.
Đến trước cửa nhà hàng, anh chợt nhớ phải gọi điện thoại báo cho đám người của Tôn Hàn Các, một số đã chuyển đến ở trong biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa từ trước.
Vừa gọi không bao lâu, đã có mười mấy người đàn ông vạm vỡ đeo kính đen bước ra từ nhà hàng.
"Cậu Lâm!"
"Cậu Lâm!"
Bọn họ đồng loạt chào.
"Đi thôi, tôi dẫn mấy anh đến chỗ ở mới trước đã", Lâm Hàn gật đầu, lên xe.
Đám người kia lên 3 chiếc Buick Business, lái theo sau xe Lâm Hàn.
Nửa tiếng sau, đoàn người đến biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Đã gần 8 giờ tối, bởi vì khu biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa khá mới, nên số lượng người ra vào còn thưa thớt, trên đường đi cũng vắng người qua lại.
Gió đêm nhẹ thổi, đèn đường lờ mờ.
Lát sau, Lâm Hàn đã dẫn mọi người đến trước cổng biệt thự.
"Hửm?"
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, vì anh đã mua 2 căn biệt thự kế nhau, thế nên đã lấy làm lạ vì sao có một chiếc Audi A8 bảng số của Kim Lăng đang đậu trước cổng biệt thự nhà mình.
"Mấy anh đợi tôi một lát, để tôi đi qua xem thử!"
Lâm Hàn nói, lúc anh rời đi, Dương Lệ ở nhà có một mình, bây giờ lại đỗ thêm một chiếc xe lạ, khó tránh anh có hơi bận tâm.
Nói xong, anh bước về phía chiếc A8.
"Lâm Hàn, tao đã đợi mày lâu lắm rồi đấy".
Cửa kính xe dần hạ xuống, một người thanh niên mang nụ cười ma mãnh lộ ra nhìn Lâm Hàn.
Thanh niên này để tóc xoăn màu vàng trông cũng khá đẹp trai, người này là Hồng Phong.
Ngồi bên ghế phụ còn có một cô gái xinh đẹp, là Chu Nhã Thiến.
Theo sau câu nói của Hồng Phong là "bịch bịch bịch"!
Từng tiếng bước chân dày đặc vang lên.
Trong bóng tối xung quanh, có vô số bóng người xuất hiện.
Ước chừng hơn 20 người, bọn họ nhanh chóng bao vây Lâm Hàn lại.
Những tên này trong tay đều là gậy sắt và ống thép, trên người còn xăm kín, bộ dạng như hung thần ác sát.
"Lâm Hàn, ban lãnh đạo nhà họ Hồng vì nể nang Trần Nam nên không muốn dạy dỗ mày. Nhưng Hồng Phong tao có tiền, có tiền thì có thể sai ma gọi quỷ, mấy anh xã hội đen này đang thèm khát mày lắm đấy!"
Hồng Phong ngồi trong xe toét miệng cười, giọng điệu còn mang theo sự tàn nhẫn:
"Tao đã nói, một cánh tay của mày là 100 ngàn tệ, một cái chân là 200 ngàn tệ, nếu có ai giết mày tại đây tao sẽ cho hẳn 1 triệu tệ! Sao hả, cái giá này có phải rất cao với một thằng dân đen ở đáy xã hội như mày không!"
"Lâm Hàn, bây giờ anh cầu xin tha thứ vẫn còn kịp đấy!", Chu Nhã Thiến ngồi bên ghế phụ nói:
"Nói gì thì nói anh cũng là chồng của bạn thân tôi. Nếu anh xảy ra chuyện ở đây chắc chắn Tiểu Lệ sẽ buồn lắm đấy, tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tiểu Lệ vì tên vô dụng nhà anh mà đau lòng khóc lóc, không thì anh cầu xin cậu Hồng tha thứ đi!"
"Cầu xin tha thứ à? Cũng được đó", Hồng Phong hất cằm lên:
"Lâm Hàn, mày gọi tao vài tiếng bố, tao sẽ tha cho mày!"
Sắc mặt Lâm Hàn không thay đổi, nhìn đám côn đồ xung quanh, sau đó lại nhìn về phía Hồng Phong, nhàn nhạt nói:
"Vợ tao đâu?"
"Ồ, không ngờ tên nhãi này cũng có tình có nghĩa lắm chứ, đến giờ phút này vẫn còn quan tâm đến Tiểu Lệ!"
Chu Nhã Thiến ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn:
"Yên tâm đi, đây là thù riêng giữa anh và cậu Hồng, Tiểu Lệ là bạn thân nhất của tôi, tôi đã nói với cậu Hồng đừng động vào Tiểu Lệ rồi. Vì thế Tiểu Lệ vẫn ở trong biệt thự, chắc là đang nghỉ ngơi, cậu ấy vốn không biết gì cả".
"Lâm Hàn, bây giờ hoặc là mày cầu xin tao tha thứ, gọi mấy tiếng bố! Hoặc là mày để lại hai tay hai chân cho tao! Nhanh chóng đưa ra quyết định đi!", Hồng Phong mất kiên nhẫn nói.
Hai mươi tên côn đồ cắc ké nghe thế liền tiến lên phía trước, vây kín Lâm Hàn lại, giơ gậy sắt lên chuẩn bị ra tay.
Khóe miệng Hồng Phong nhếch lên, vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, cứ như cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh tơi tả đã diễn ra trước mắt.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, đứng yên nhìn một vòng xung quanh.
"Anh Hàn, sao thế?"
Lúc này, mười mấy thành viên Tôn Hàn Các đã nghe được tiếng động nên đều bước qua, ánh mắt bọn họ lạnh tanh nhìn chằm chằm đám côn đồ cắc ké này.
"Hửm?"
Hồng Phong khẽ biến sắc, không ngờ Lâm Hàn còn dẫn theo người.
Anh ta nhìn lại, nhất thời mới yên tâm.
Trước mặt chỉ có khoảng mười người, phe bên mình đến hơn hai mươi ngươi, dù Lâm Hàn có dẫn theo người nhưng bàn về số lượng thì không thể là đối thủ bên đây.
"Giải quyết hết đám này đi".
Bỗng nhiên Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng.
"Vâng, anh Hàn!"
Những thành viên Tôn Hàn Các vừa nhận được lệnh thì xông thẳng về phía đám côn đồ kia.
"Đánh cho tôi!"
Hồng Phong cũng quát lớn.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
...
Một giây sau, những tiếng gào hét thảm thiết không ngừng văng vẳng bên tai.
Vẻ mặt Hồng Phong từ tràn đầy tự tin, nhưng thoáng chốc cả người anh ta đã chết đứng.
Bản thân ra giá cao để gọi xã hội đen đến, nhưng đám này vốn chẳng phải đối thủ của mấy người Lâm Hàn, chỉ chớp mắt một cái đã có vài ba người té xuống đất, mất hết sức chiến đấu.
Những thành viên của Tôn Hàn Các chẳng khác gì hổ xông vào giữa đàn dê, hoàn toàn nghiền nát hết tất cả hai mười mấy tên côn đồ, toàn bộ giờ đây đang nằm lăn lộn kêu gào dưới đất.
"Ôi trời ơi! Đau quá đi..."
"Bản lĩnh thật đáng sợ!"
...
Lâm Hàn vẫn chắp hai tay đứng đấy, vẻ mặt dửng dưng quan sát.
Hết thảy những điều này đều nằm trong dự tính của anh.
Người của Tôn Hàn Các đều là tinh anh trong tinh anh, bản lĩnh dĩ nhiên đều thuộc hàng đầu, mấy tên côn đồ này làm sao là đối thủ của bọn họ được.
"Hồng Phong, bây giờ tao cho mày một cơ hội".