Cô ta mặc bộ đồ công sở màu đen, chân đi đôi tất da, mái tóc dài bồng bềnh, cặp kính gọng đen lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô ta.
“Thầy Lâm, anh mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon”.
Khúc Hà đẩy đẩy gọng kính, giọng nói nhẹ nhàng, hai gò má còn hơi ửng hồng.
Trần Thông ngồi một bên trông thấy cảnh này thì tức đến mức siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ ra ngọn lửa ganh ghét, đố kỵ.
Khúc Hà chưa bao giờ mang đồ ăn sáng cho anh ta.
Mặc dù trong lòng đố kỵ nhưng bây giờ Trần Thông đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, không dám tìm Lâm Hàn để gây rắc rối nữa.
Thứ nhất, trình độ ghi-ta cấp mười của Lâm Hàn còn bày ở đó, Trần Thông mới chỉ cấp bảy, xét về thực lực, anh ta còn thua xa Lâm Hàn.
Thứ hai, chính là tài lực, bối cảnh của Lâm Hàn. Anh chạy hẳn chiếc GMC hơn một triệu tệ, còn quen biết cả Thẩm Hải của toà nhà bốn tầng Wanda nữa.
Có thể đắc tội với loại người này được sao?
Trông thấy Khúc Hà đưa bữa sáng cho Lâm Hàn, các cô giáo khác cũng thay đổi sắc mặt.
“Khúc Hà này cũng tâm cơ thật đấy, còn tặng bữa sáng cho thầy Lâm nữa”.
“Đang cố ý thể hiện mình tốt ý mà!”
“Loại đàn bà tâm cơ, muốn dụ dỗ thầy Lâm!”
“Thầy Lâm sẽ nhìn trúng cô ta sao?”
“Không được, không được để Khúc Hà giật mất. Sáng mai tôi cũng mang bữa sáng cho thầy Lâm!”
…
Lâm Hàn chẳng ngờ rằng Khúc Hà sẽ mang bữa sáng cho mình.
“Cảm ơn!”
Lâm Hàn đáp. Lúc đến đây anh chưa bỏ gì vào bụng, hơn nữa anh cũng không có thói quen lãng phí đồ ăn nên cứ thế ngồi xuống dùng bữa sáng.
“Đúng rồi, lát nữa tôi sẽ trả tiền bữa sáng qua wechat cho cô”, Lâm Hàn lại nói thêm, tránh để Khúc Hà hiểu nhầm.
“Không cần, không cần! Chỉ vài tệ thôi mà!”
Khúc Hà vội xua tay, mở cở trong bụng, về lại phòng làm việc.
Tim cô ta đập như gõ trống, giống đang trở về tuổi mới lớn. Thầy Lâm dùng bữa sáng của mình rồi, có phải thầy ấy có hảo cảm với mình không?
Dùng xong bữa sáng, Lâm Hàn gửi bao lì xì 10 tệ cho Khúc Hà nhưng cô ta mãi không chịu nhận.
Lâm Hàn cũng không nói gì nhiều, chuẩn bị lên lớp.
Tít tít!
Đột nhiên tiếng tin nhắn wechat vang lên, anh rút điện thoại ra xem, là vợ anh, Dương Lệ.
“Ông xã, mấy ngày vừa qua anh ở Kim Lăng thế nào rồi?”, câu nói chứa đầy sự quan tâm.
Trong lòng Lâm Hàn bỗng ấm áp lạ thường, nhưng lại có chút áy náy. Mấy ngày vừa rồi quá bận rộn, anh chẳng liên lạc gì với Dương Lệ.
“Cũng ổn, mọi chuyện đều thuận lợi, công việc của em thế nào rồi?”, Lâm Hàn hỏi.
“Em cũng thế, mọi việc đều thuận lợi. Bây giờ đã bắt đầu làm móng cho những khu vực chuẩn bị xây các khu dân cư ở khu Bành Hộ rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”, Dương Lệ trả lời, phía cuối còn để một icon dễ thương.
“Vậy thì tốt!”, tâm trạng Lâm Hàn bỗng trở nên tốt hơn.
“Đúng rồi ông xã, còn một chuyện nữa, có thể anh rể sẽ tới Kim Lăng cùng với Tiểu Khiết”, Dương Lệ nói.
“Bọn họ đến đây làm gì?”
Lâm Hàn nhíu mày, anh chẳng có chút hảo cảm nào với Triệu Tứ Hải, có điều Lâm Hàn có ấn tượng khá tốt với cô em vợ Dương Khiết.
“Anh rể không làm ăn được ở Đông Hải nữa nên muốn đến Kim Lăng phát triển. Nghe nói anh ấy có quen biết vài ông chủ ở bên đó”, Dương Lệ nói.
“Còn Tiểu Khiết chỉ muốn tới Kim Lăng dạo chơi tí thôi”.
“Có điều Tiểu Khiết không thích ở chung nhà với anh rể cả vậy nên đến lúc ấy, hy vọng anh có thể đi đón nó, để nó ở chỗ anh”.
“Được, vậy em nói với Tiểu Khiết một tiếng, khi nào con bé đến trạm thu phí đường cao tốc Kim Lăng thì xuống xe, anh sẽ tới đón”, Lâm Hàn đồng ý.
“Được, em đoán chắc tầm bốn, năm giờ chiều nay bọn họ sẽ tới nơi”, Dương lệ đáp.
“Anh biết rồi!”
Nói chuyện một lúc với Dương Lệ thì cũng sắp đến giờ lên lớp rồi, Lâm Hàn vội báo cho Dương Lệ một tiếng rồi nhanh chóng lên lớp.
Hai tiếng sau, Lâm Hàn kết thúc lớp học, điện thoại của anh lại có tin nhắn gửi tới.
“Lâm Hàn, chuyện ký hợp đồng chuyển nhượng đã được bên nhà họ Hồng xác nhận rồi. Khoảng một giờ chiều nay, địa điểm là Trung tâm hội nghị và triển lãm Kim Lăng. Bây giờ đã có rất nhiều phóng viên của các toà soạn lớn tập trung ở đây rồi”.
Là tin nhắn của Trần Nam.
“Được, giờ tôi qua ngay đây”, Lâm Hàn trả lời lại.
…
Trung tâm hội nghị và triển lãm Kim Lăng nằm ở khu Huyền Vũ của Kim Lăng, đây là một phòng triển lãm vô cùng lớn, chuyên dùng để tổ chức các hoạt động thương mại, văn nghệ, biểu diễn, ký tặng,…
Lúc này đã có rất nhiều phóng viên vây chật kín cửa ra vào trung tâm hội nghị và triển lãm.
Nhật báo Kim Lăng, Vãn báo Hoa Đông, Đài truyền hình Kim Lăng, Đài truyền hình Đan Đồ.
Bọn họ tay cầm micro, tay cầm máy ảnh, trên cổ deo thẻ phóng viên, tụm lại một chỗ, phấn khích vô cùng.
Trước mặt bọn họ là lễ đài, có đặt một chiếc bàn dài, trên bàn để vài chai nước khoáng và micro.
Đằng sau cái bàn là một dãy ghế gỗ, tám cái liền nhau.
Phía sau nữa là một màn chiếu lớn, bên trên có viết “Nghi thức ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Hồng Thị”.
Hồng Chính đã ngồi trên ghế chờ đợi từ sớm, trước mặt ông ta đặt một sấp tài liệu dày cộp, còn bên cạnh ông ta là Hồng Ngọc, phía ngoài cùng là những nhân viên nòng cốt của tập đoàn Hồng Thị, người nào người nấy đều áo vest, giày da, vừa nhìn đã biết là nhân vật có chức có quyền trong xã hội.
…
Khoảng 13 giờ 50 phút, Lâm Hàn đến nơi, đụng mặt Trần Nam.
Sau đó, có người chuyên trách dẫn bọn họ tới lễ đài.
“Anh Trần tới rồi!”
Thấy Trần Nam, Hồng Chính đứng dậy, bắt tay chào hỏi với Trần Nam, sau đó ngồi xuống.
Thấy cũng đã đến giờ, MC tuyên bố chương trình bắt đầu.
Tách!
Tách!
Các phóng viên không ngừng chụp ảnh đám người Lâm Hàn từ đủ mọi góc độ.
Bước đầu của buổi họp báo không phải ký hợp đồng mà là trả lời các câu hỏi đến từ phía phóng viên, tiện thể công bố tin tức ra ngoài.
“Chào ông chủ Hồng, tôi là phóng viên của Nhật báo Kim Lăng. Theo tôi được biết, con số cổ phần được chuyển nhượng lần này lên tới 45%, vậy cho hỏi, quyết định ấy có ảnh hưởng gì đến nền sản xuất công nghiệp tại Kim Lăng của chúng ta không?”, một nữ phóng viên đeo kính, hỏi.
“Tôi sẽ dùng một câu thành ngữ để miêu tả chuyện này, ảnh hưởng rất nhiều!”, Hồng Chính mỉm cười, ông ta rất thoải mái với hoàn cảnh này.
“Thứ nhất chính là giảm bớt gánh nặng cho tập đoàn Hồng Thị trong việc mua các trang thiết bị bảo vệ môi trường, giúp chúng tôi có thể dùng tốc độ nhanh nhất để thu mua các thiết bị máy móc bảo vệ môi trường, như vậy nền sản xuất công nghiệp của Kim Lăng có thể phát triển một cách bình ổn, không gặp phải quá nhiều khó khăn”.
“Thứ hai, chuyển nhượng 45% cổ phần cho anh Trần cũng có thể đảm bảo cho xưởng sản xuất của chúng ta không xảy ra tham ô, hủ hoại trong quá trình kinh doanh về sau. Dù sao trong tay anh Trần nắm 45% cổ phần, vậy đương nhiên cũng sẽ có quyền lớn trong việc giám sát”.
“Thứ ba, chính là chuyện thiết bị bảo vệ môi trường mới được đưa tới có thể tạo ra hơn 300 ngàn việc làm, giải quyết vấn đề việc làm cho một lượng dân số lớn”.
“Thứ tư, có núi vàng núi bạc thì cũng cần non xanh nước biếc mới được. Lần này có được thiết bị sản xuất bảo vệ môi trường, lượng chất thải công nghiệp tại Kim Lăng sẽ giảm đến 30%”.
“Đây là chuyện rất tốt!”
“Nhà họ Hồng tạo phúc cho người dân Kim Lăng rồi!”
“Vừa tạo thêm việc làm lại còn bảo vệ môi trường, tốt lắm!”
Các phóng viên nhộn nhạo cả lên.
“Xin chào, tôi là phóng viên của Đài truyền hình Kim Lăng. Tôi nghe nói lần chuyển nhượng cổ phần này anh Trần đã ra giá 9 tỷ, là một con số rất lớn! Không biết vì sao anh Trần lại tiến hành đầu tư, mua bán cổ phần này?”
Một nam phóng viên hỏi Trần Nam. .
Kiếm Hiệp Hay“Trước tiên tôi phải nói, con số 9 tỷ không có gì to tát cả”, Trần Nam lên tiếng.