Ánh mắt Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn tràn đầy phẫn nộ, hận không thể một đao chém chết anh.

Còn chưa đợi Lâm Hàn nói, Hàn Hinh Nhi đã mở miệng:

“Trịnh Minh Sơn, anh làm ơn nói chuyện lịch sự một chút đi! Anh ấy là bạn trai của tôi, anh vô lễ với anh ấy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Hinh Nhi, đùa một chút cũng được, nhưng em đừng đùa dai như vậy chứ!”, Trịnh Minh Sơn xị mặt.

“Ai đùa giỡn với anh! Anh ấy chính là bạn trai của tôi!”, Hàn Hinh Nhi huơ huơ tay trước mặt Trịnh Minh Sơn.

“Tên nhóc kia, cho cậu 3 giây, lập tức buông tay!”

Trịnh Minh Sơn lại nhìn Lâm Hàn, sau đó rút từ trong ví ra một tờ giấy bạc, đập vào mặt Lâm Hàn:

“Cho cậu thêm 100 tệ, cầm lấy rồi cút đi! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

“Vậy, anh không khách sáo cho tôi xem thử đi nào”, Lâm Hàn liếc mắt khinh thường.

"Chán sống à!”

Trịnh Minh Sơn đùng đùng nổi giận, đấm thẳng vào cằm Lâm Hàn một đấm.

Góc độ ra tay của gã ta rất chuẩn xác, động tác cũng rất thành thục, dễ dàng nhận ra là con nhà võ.

Sắc mặt Hàn Hinh Nhi thay đổi, hét lớn:

“Trịnh Minh Sơn, anh dừng tay lại cho tôi!”

Cô ta biết Trịnh Minh Sơn lúc nhỏ đã từng học quyền anh, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của gã.

Một đấm này của gã nếu như thật sự đấm vào cằm Lâm Hàn, ít nhất cũng làm Lâm Hàn ngất xỉu!

Trịnh Minh Sơn không nghe lời Hàn Hinh Nhi nói, trong nháy mắt, một cú đấm nhanh như gió xông thẳng đến cằm của Lâm Hàn.

Lâm Hàn mặt không biến sắc, anh liền di chuyển.

Bàn tay trái trắng trẻo vừa giơ lên, trong không trung lập tức xuất hiện một bóng dáng, so với tốc độ đấm của Trịnh Minh Sơn, bóng dáng này còn nhanh hơn gấp 5,6 lần.

Bốp!

Nắm đấm của Trịnh Minh Sơn nằm gọn trong lòng bàn tay Lâm Hàn.

"Ơ?"

Trịnh Minh Sơn ngây người, không ngờ cú đấm này lại bị Lâm Hàn ngăn được.

Một giây sau, gã ta đột nhiên kêu lên thảm thiết, sắc mặt tím tái, cả người co giật đau đớn.

“Aaaa!”

Chỉ thấy bàn tay Lâm Hàn siết chặt, tiếng xương khớp ma sát vào nhau răng rắc.

“Đau quá đi mất! Thằng nhãi, buông tay ra!”

Trịnh Minh Sơn không ngừng kêu gào, cảm giác xương cốt đều bị bẻ gãy.

Gã ta muốn rút tay lại, nhưng phát hiện cánh tay dường như bị trói chặt, không thể cử động.

“Đây là cái mà anh gọi là không khách sáo đấy ư?”

Lâm Hàn nhìn Trịnh Minh Sơn, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc.

Anh nâng chân phải lên đạp một cái.

Ầm!

Trịnh Minh Sơn bị đá bay, rơi xuống cách đó hơn 5m.

“Thằng nhóc chết tiệt, mày đợi đó, tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Trịnh Minh Sơn cắn răng chịu đau, đứng dậy đe doạ Lâm Hàn.

Nói xong, gã ta loạng choạng quay đầu bỏ đi.

Đạo lý anh hùng không chịu thiệt trước mắt này, Trịnh Minh Sơn hiểu rõ.

Đợi Trịnh Minh Sơn đi xa rồi, lúc này Hàn Hinh Nhi mới mắt chữ A mồm chữ O, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Hàn.

“Wow, tài nghệ của anh đỉnh thật đấy! Trịnh Minh Sơn là người đã từng học võ, vậy mà anh chỉ cần dùng một chiêu thì đã đánh bại anh ta rồi”.

Lâm Hàn không nói gì, gỡ tay Hàn Hinh Nhi ra, nhìn đồng hồ, Dương Lệ sắp tan làm rồi.

Hàn Hinh Nhi này vô duyên vô cớ lôi anh ra làm bia đỡ đạn, anh chẳng có chút thiện cảm nào với cô ta.

Nếu như lúc nãy Trịnh Minh Sơn không nói mấy lời quá đáng như vậy, Lâm Hàn cũng chẳng động tay động chân làm gì.

“Anh thật là kì lạ, tôi nói chuyện với anh, sao anh không để ý đến tôi vậy?”

Nhìn thấy Lâm Hàn không để ý đến mình, Hàn Hinh Nhi không những không tức giận mà còn dùng ánh mắt hiếu kì nhìn anh.

Càng nhìn, cô ta càng cảm thấy chàng trai này thật thần bí.

Đầu tiên, anh chàng này chạy một chiếc xe đạp mà tay nắm xe đạp đã rỉ sét, không biết đã sử dụng bao nhiêu năm rồi.

Bây giờ đã không còn thấy ai chạy loại xe đạp này ngoài đường, cho dù có chạy, cũng đều là những người lớn tuổi.

Những người trẻ tuổi như anh đều rất sĩ diện, sao có thể chạy loại xe đạp như thế này ra đường chứ?

Còn một điểm nữa, chính là khí chất trên người anh.

Loại thần thái hờ hững, điềm tĩnh này làm cho Hàn Hinh Nhi có cảm giác anh là người không màng thế sự, cho dù có xảy ra việc gì cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Hàn Hinh Nhi trước giờ chưa từng gặp qua ai như vậy.

Mà lúc này, Lâm Hàn lại ngồi xổm xuống, nhặt 200 tệ đang nằm dưới đất lên.

Tuy anh không thiếu tiền, nhưng cũng không chê tiền, còn chưa kịp nhặt 200 tệ kia lên.

“Anh rất thiếu tiền hả?”

Nhìn thấy hành động của Lâm Hàn, Hàn Hinh Nhi nhanh miệng hỏi.

Sau đó cô ta lại lắc đầu, tự trách bản thân sao có thể hỏi một câu hỏi ngu xuẩn như vậy.

Nếu như anh có tiền, sẽ chạy xe đạp sao? Xe tốt một chút thì không nói gì, chí ít cũng phải mua được một chiếc xe điện vài ngàn tệ chứ!

Còn nữa, người có tiền sẽ không mặc quần soóc, mang dép lê đi lơn tơn ra đường đâu.

“Cũng tạm”.

Lâm Hàn cầm 200 tệ lên thổi thổi, lau sạch hết bụi bặm phía trên, sau đó nhét vào túi.

“Xem ra anh thật sự rất thiếu tiền”, Hàn Hinh Nhi gật đầu, ầm thầm xác nhận, hai mắt cô ta đột nhiên sáng lên:

“Anh đẹp trai, tôi có công việc này, anh muốn làm không?”

“Công việc gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi.

Đã từng gặp phải vấn đề không mấy vui vẻ ở thiết bị trị liệu Hạo Vũ, vì vậy ý nghĩ tìm việc này Lâm Hàn luôn giấu trong lòng, nhưng nếu có một công việc nhẹ nhàng một chút cũng tốt hơn là ngày ngày ở nhà tắm nắng, đánh cờ.

Hơn nữa thời gian này cũng vô cùng nhàm chán.

“Anh có bản lĩnh như vậy, hay là làm vệ sĩ của tôi đi, còn về tiền lương, tôi sẽ trả cho anh 10 ngàn tệ 1 tháng”, Hàn Hinh Nhi mỉm cười nói.

“Vệ sĩ? Chỉ đơn giản là vệ sĩ thôi à?”, Lâm Hàn nhìn Hàn Hinh Nhi.

Bị nhìn chằm chằm, Hàn Hinh Nhi có cảm giác tất cả bí mật của mình đều bị nhìn thấu.

Đôi môi anh đào của Hàn Hinh Nhi mấp máy: “Thực ra vệ sĩ chỉ là công việc phụ, việc chính của anh là giả làm bạn trai của tôi, giúp tôi đuổi mấy tên bám đuôi kia đi”.

“Tiền lương 20 ngàn một tháng, điều kiện thứ nhất, tôi là người đã có gia đình, không thể phát sinh bất kì quan hệ nào với cô, nắm tay cũng không được. Điều kiện thứ hai, nếu gặp bất kì nguy hiểm nào, tôi sẽ tránh mặt”, Lâm Hàn thẳng thắn nói ra điều kiện của mình.

“Tôi đồng ý!”

Hàn Hinh Nhi không thèm suy nghĩ.

20 ngàn tệ một tháng, so với khối tài sản của cô ta cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Còn về hai điều kiện kia, thật ra Hàn Hinh Nhi cũng không muốn bị người lạ nắm tay! Còn lúc gặp nguy hiểm, Lâm Hàn tránh mặt cũng là chuyện bình thường, dù gì quan hệ của hai người bọn họ cũng chỉ là hợp đồng làm thuê.

“Tôi tên Hàn Hinh Nhi, anh tên gì?”, Hàn Hinh Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn.

“Lâm Hàn”.

“Được, Lâm Hàn, anh để lại cách liên lạc cho tôi đi, vệ sĩ của tôi nhất định phải ở bên cạnh tôi 24h, nhưng mà lúc tôi yêu cầu, anh có mặt là được rồi”, Hàn Hinh Nhi cười hihi nói.

Lâm Hàn gật đầu, đưa cho Hàn Hinh Nhi cách liên hệ.

Hàn Hinh Nhi cầm lấy số liên lạc rời đi.

Cô ta đi không bao lâu thì Dương Lệ cũng tan làm.

Lâm Hàn bỏ xe đạp vào cốp xe, đổi vị trí với Dương Lệ, lái xe về nhà.

“Bà xã, anh vừa tìm được một công việc”, Lâm Hàn vừa lái xe vừa nói.

“Công việc, là việc gì vậy ông xã?”, Dương Lệ tò mò hỏi.

“Làm vệ sĩ, lương 20 ngàn tệ một tháng”, Lâm Hàn cười nói.

“20 ngàn tệ, nhiều như vậy hả!”

Dương Lệ trợn mắt, công việc tổng phụ trách khu Bành Hộ của cô, trừ đi các loại hoa hồng, mỗi tháng cũng chỉ hơn 10 ngàn tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play