Khoá chặt cửa phòng, trái tim của cô bất giác lại trở nên nặng trĩu.
Làm cách nào để cô có thể đối diện với Thiên Tử Phong thoải mái như trước kia đây?
“Mama.”
Nguyệt Dung đứng ở bên ngoài gõ gõ vài cái vào cửa, kêu cô: “Mama, xuống ăn cơm thôi, cha có làm mấy món ngon lắm, mama không xuống nhanh thì cha sẽ ăn hết đấy.”
“Con xuống trước đi, mẹ sẽ xuống ngay.”
Cô siết chặt lòng ngực trái. Có lẽ dù cho cô có biết được sự thật rằng chồng mình không hề có tình cảm với mình thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì. Chỉ khác ở mỗi việc cô đã vô tình nhận ra bản thân đã có tình cảm với anh.
“Bảy năm...Bảy năm có tình cảm cũng là chuyện hiển nhiên thôi mà.” Thanh Khuê tự an ủi bản thân.
Cuộc hôn nhân giữa cô và Thiên Tử Phong diễn ra bình yên, hạnh phúc trong suốt bảy năm trời. Bảy năm qua vốn dĩ không phải là một khoảng thời gian ngắn, suốt ngần ấy thời gian Thiên Tử Phong rất tốt với cô, chưa từng để cho cô phải chịu cô đơn dù chỉ một ngày, chăm sóc cho cô và Nguyệt Dung từng ly từng tí, bấy nhiêu thôi cũng đủ để một người con gái như cô phải rung động.
Cô cất cặp sách của Nguyệt Dung ngay ngắn trên bàn, đứng trước gương chải chuốc cho bản thân tươm tất một tí rồi mới xuống dưới nhà.
Đoạn tình cảm này dù đậm dù nhạt tốt nhất vẫn nên chôn vùi thật sâu xuống tận đáy lòng. Thà rằng là che giấu còn tốt hơn việc bày tỏ ra mà không được đáp lại.
Thanh Khuê đặt chân vào nhà bếp đã trông thấy hai cha con họ ngồi vào bàn từ lâu chỉ chờ mỗi sự có mặt của cô.
“Mama, mama ngồi đi.” Nguyệt Dung nhí nhảnh đẩy ghế ra cho cô ngồi.
Cô mỉm cười xinh đẹp, vuốt tóc Nguyệt Dung một cái coi như lời khen thưởng.
“Em ăn cái này đi.”
Thiên Tử Phong gắp một ít bông cải chung với một con tôm đã được bóc sẵn vỏ cho vào chén của cô rồi nói: “Anh nhớ không nhầm thì em rất thích ăn tôm thì phải?”
Thanh Khuê thầm cười trong lòng. Thì ra đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ sở thích ăn uống của cô đến như vậy.
Cầm đũa lên, cô cũng gắp lại cho anh một miếng cá khá to, lạnh nhạt nói: “Anh ăn đi.”
Anh nhìn miếng cá nằm trong chén vừa được cô gắp cho một hồi lâu, cho đến lúc Nguyệt Dung kêu anh cả chục tiếng anh mới chịu hoàn hồn lại. Nhìn thấy Thiên Tử Phong như người mất hồn Thanh Khuê chợt lên tiếng nói:
“Anh không thích ăn cá sao?”
Anh bất chợt ngước mắt lên nhìn cô. Là do anh đang có tâm sự trong lòng hay là do anh quá nhạy cảm? Tại sao trong câu nói cô vừa hỏi anh lại có cảm giác thật xa xa cách làm sao, không còn cảm giác như trước đây, chẳng còn sự giận dỗi, hay trêu ghẹo như lúc xưa.
“Sao vậy?” Thanh Khuê cứ thấy anh nhìn chằm chằm vào mình mãi cô còn tưởng đâu anh thật sự không thích miếng cá đó.
“Không...không có gì...” Anh trả lời cho qua rồi nhanh chóng cầm đũa lên ăn cơm. .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều liền cùng anh và Nguyệt Dung ăn cơm. Suốt cả buổi ăn ngoại trừ Nguyệt Dung cứ lanh chanh vừa ăn vừa nói chuyện ra thì hai người chẳng nói với nhau một câu nào. Ăn xong anh là người chủ động muốn thay cô rửa đống chén dĩa, còn kêu cô lên phòng tắm rửa thay đồ, nghỉ ngơi trước đi.
Nếu như là trước đây chắc hẳn cô sẽ cảm thấy cực kỳ vui sướng vì có một người chồng quá nuông chiều mình. Nhưng tại sao hiện tại cô lại chẳng hề có cảm giác vui vẻ đó, tại sao chứ? Dù rằng cô đã cố gắng phấn chấn tinh thần, cố gắng không suy nghĩ nhiều về những chuyện khác nhưng tại sao...tại sao cô vẫn cứ thấy suy sụp đến thế.
Cô tắm rửa sạch sẽ bước ra từ phòng tắm. Chiếc áo khoác của anh nằm ngoài mép giường vô tình trượt xuống đất. Cô đi lại nhặt lên, phủi phủi cho chiếc áo phẳng phiu, rồi giắc lên giá treo gần tủ đồ của hai vợ chồng.
Lúc này, trong túi áo khoác có một miếng giấy màu trắng hơi lòi ra phía ngoài. Thanh Khuê trông thấy lạ lạ đành lấy ra xem thử.
Đó là một tấm hình có kích cỡ 3x4 nhưng lại là một tấm hình chụp chung giữa Thiên Tử Phong và...Giang Linh!
Hai người trong bức hình cười rất tươi dường như cả hai đang ở trong khoảng thời gian đẹp nhất của tình yêu. Đặc biệt là Giang Linh cô ấy quả thực quá xinh đẹp, khi kề bên Thiên Tử Phong lại chẳng khác nào sinh ra là để dành cho nhau.
Là do Thượng Đế muốn trêu ngươi cô hay Ngài đang muốn nói cho cô biết tốt nhất cô nên cố gắng chôn cất đoạn tình cảm bảy năm này!!!
Thanh Khuê tự cười chế giễu bản thân, ngay cả nước mắt cũng đã cạn nhưng vì sao con tim cứ mãi đau nhói.
Cô đặt lại tấm hình vào lại túi áo vừa hay lúc này Thiên Tử Phong mở cửa đi vào. Cô chẳng làm gì mờ ám nhưng tự nhiên lại giật mình khi thấy anh, sốt sắng quá vô ý làm rơi tấm hình ra ngoài lúc nào không hay.
“Anh vào tắm đi để em qua phòng con coi con có ngủ chưa.” Thanh Khuê nói chuyện lắp bắp vừa dứt câu liền chạy vụt đi qua phòng của Nguyệt Dung.
Thiên Tử Phong đi lại chỗ cây giá đồ, khom người nhặt tấm hình lên. Anh nhìn người con gái trong hình rất rất lâu, khẽ kêu lên hai chữ “Giang Linh”, ánh mắt của anh chất chứa nhiều suy tư nhưng dường như chẳng thể tỏ bày được với ai.
Thanh Khuê đứng ở ngoài cửa, lặng lẽ nhìn bóng lưng của anh thông qua khe hở trên cửa.
Bảy năm chung sống trong êm ấm liệu có nên đến lúc kết thúc? Trả lại sự tự do cho cả đôi bên. Nhưng còn Nguyệt Dung phải làm như thế nào đây?
Cô bé hiện tại còn quá nhỏ việc bắt buộc con thơ phải lựa chọn một trong hai người là cha là mẹ thật sự là một cực hình trong quá trình phát triển của cô bé.