27.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra mình là ai, tôi là Lâm Huệ, một cảnh sát.
Tôi bước vào tòa nhà tử thần để tìm manh mối về thầy của mình.
Đồng đội đi cùng tôi vào tòa nhà tử thần:
Trần Nhiễu mất tích, Lão Ngô biến thành khuôn mặt nữ quỷ, Diệu Vấn bị mắc kẹt trong thang máy. Mã Đại Lưu, đang đợi ở tầng 17, và Mao Mẫn vẫn đang gặp nguy hiểm.
Đồng đội của tôi, họ vẫn cần tôi!
Như người sắp chết đuối, tôi chợt tỉnh lại và từ dưới nước trồi lên.
Tôi hít một ngụm không khí.
"Thế nào? Chị có nhớ gì không?" Mao Mẫn lo lắng nhìn tôi.
Tôi gật đầu.
Tôi lập tức hỏi về tình hình sau khi chia tay họ ở tầng 4.
Tuy nhiên câu trả lời của Mao Mẫn khác với câu trả lời của Diệu Vấn và lão Ngô.
Sau khi Mao Mẫn lên tầng năm, mọi người đều bình an vô sự, nhưng thang máy ở tầng năm đột nhiên mở ra.
Cô ấy không biết đã bị ai đó đẩy từ phía sau.
Tiếp thep, cô ấy không còn nhớ gì nữa.
Khi tỉnh lại, cô ấy chỉ nhớ cô ấy là dì ruột của đứa trẻ này.
Và tôi trở thành chị gái của cô ấy.
Tôi nhanh chóng nói cho Mao Mẫn biết về quy tắc của tầng năm.
Thật may, Mao Mẫn vừa nấu cơm xong thì gọi tôi ra ăn, cô ấy cũng chưa kịp ăn cơm.
Vậy là Mao Mẫn vẫn chưa phạm quy.
Nhưng nếu muốn rời đi, nhất định phải thực hiện ba yêu cầu của Điềm Điềm.
Nhưng lúc này, con bé muốn chúng tôi cùng chơi với nó.
Một người đóng vai dì và một người đóng vai mẹ.
Chúng tôi phải làm sao để có thể đáp ứng ba yêu cầu của con bé mà không để con bé nghi ngờ?
“Lúc trước em có hứa với Điềm Điềm cùng nhau làm bánh.” Mao Mẫn thận trọng nhìn ra ngoài cửa, để chắc chắn Điềm Điềm không có ở đó, rồi thì thầm với tôi.
"Quá tốt rồi! Chị cũng đã hứa với Điềm Điềm sẽ đưa con bé đi công viên giải trí chơi.”
"Vậy chúng ta chỉ cần hoàn thành một yêu cầu nữa là có thể rời đi."
"Nhưng chúng ta đang ở trong tòa nhà tử thần, làm sao có thể đưa con bé đi công viên giải trí?”
Những lời của Mao Mẫn khiến tôi phải suy nghĩ.
28.
"Mẹ, con thay đồ rồi. Chúng ta đi thôi!" Giọng nói của Điềm Điềm cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Tôi chuẩn bị thay quần áo.
Điềm Điềm nhìn tôi: "Mẹ, không phải mẹ thích áo màu hồng nhất sao?”
Dưới ánh mắt mong đợi của Điềm Điềm, tôi thản nhiên khoác chiếc áo khoác màu hồng.
Sau khi thay xong, con bé hài lòng giơ ngón tay cái với tôi.
Rồi hào hứng kéo tôi chuẩn bị đi chơi.
Trước khi ra khỏi nhà, còn không quên gọi Mao Mẫn: “Dì, mau làm bánh ngọt nha, lát về chúng ta cùng ăn nhé!”
Nói xong chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.
Trong lòng tôi đầy lo lắng, nhưng bây giờ có lẽ tôi đã hiểu.
Chúng tôi đang ở trong một thế giới do Điềm Điềm tạo ra.
Chỉ là tôi không chắc liệu Điềm Điềm có thể trực tiếp tạo ra được hình ảnh một công viên giải trí hay không.
Nếu không, tôi có nên đưa con bé ra khỏi tòa nhà tử thần đến một công viên giải trí thực sự không?
Trong giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi kinh ngạc.
Ngoài cửa có sân chơi dành cho trẻ em.
Chẳng qua là khi nhìn kỹ, sẽ thấy có điều gì đó không ổn.
Tôi đi cùng Điềm Điềm đến chỗ vòng xoay ngựa gỗ.
“Mẹ cũng ngồi xuống đi.” Điềm Điềm kéo tôi và chỉ vào con ngựa gỗ bên cạnh.
Lúc này, tôi mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Trong công viên giải trí này không có người thực.
Tất cả đều là nhân vật hoạt hình, ngay cả những cảnh tượng trước mặt cũng đều là nhân vật hoạt hình.
Một số nhân vật hoạt hình tương đối mơ hồ.
Ở trong một khung cảnh như vậy là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới hay nhìn thấy.
“Mẹ ơi, vui quá!” Giọng nói của Điềm Điềm làm tôi chợt tỉnh.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là thực hiện yêu cầu của con bé.
29.
Trên đường đi, chúng tôi đã chơi rất nhiều trò chơi.
Có những trò chơi mà ngoài đời thực tôi chưa bao giờ nhìn thấy.
Ví dụ, bạn có thể lái xe đụng vào một nhân vật hoạt hình và chờ đầu nó rơi xuống.
Rồi nó loạng choạng nhặt cái đầu lên.
Một ví dụ khác, một nhân vật hoạt hình khi bị kinh sợ, đôi mắt sẽ lồi ra khỏi hốc mắt, sau đó thì thu hồi lại.
Đây... không phải đều là cảnh tượng phóng đại trong phim hoạt hình sao?
Điều này có thể giải thích vì đây là mộng ảo do Điềm Điềm tạo ra.
Trên đường đi, Điềm Điềm rất hạnh phúc và luôn mỉm cười.
Thật khó tưởng tượng một đứa trẻ dễ thương như vậy lại là ác quỷ.
Con bé chết như thế nào?
Mang theo nghi ngờ, chúng tôi kết thúc một ngày tham quan công viên giải trí.
Mặc dù lúc chuẩn bị ra về, khuôn mặt Điềm Điềm rõ ràng không nỡ.
Nhưng khi tôi nhắc dì đã làm bánh và đợi ở nhà.
Con bé lại hào hứng đi theo tôi về.
Sau khi mở cánh cửa ra, chúng tôi lại đến ngôi nhà cũ.
Tôi không biết Mao Mẫn lấy nguyên liệu làm bánh ở đâu.
Lại cắm thêm bảy cây nến, Mao Mẫn đang ngồi chờ chúng tôi trong phòng.
"Woa! Cảm ơn dì! Hôm nay cháu đã có một sinh nhật thật tuyệt vời!"
Điềm Điềm nhìn chiếc bánh trong phòng khách, hào hứng chạy tới.
Đột nhiên, con bé đứng đó bất động.
"Giá như mọi người có thể ở bên con mãi mãi thì tốt quá.”
Những lời của Điềm Điềm khiến hai chúng tôi sững sờ tại chỗ.
Yêu cầu này... không thể đáp ứng được!
Chúng tôi đang lo lắng không biết con bé có nói ra yêu cầu này hay không.
"Hứa với con, ở lại đây và đừng đi nữa, được không?"
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Tôi cảm nhận được tiếng tim mình đang đập dữ dội vì căng thẳng.
30.
"Điềm Điềm, không phải mẹ và dì đã ở bên con rồi sao?"
Mao Mẫn biết rõ các quy tắc, nên không thể chọc giận con bé được.
Vội vàng trấn an Điềm Điềm.
"Con muốn, mọi người mãi mãi ở bên cạnh con!”
Lúc này, trên mặt Điềm Điềm lại từ từ xuất hiện vệt máu đỏ.
"Các người không đồng ý?"
Ngay lập tức, thịt trên mặt rơi ra từng mảng.
Bên trong hốc mắt đen kịt, không có nhãn cầu và lòng trắng.
Mao Mẫn sợ hãi lùi lại, Điềm Điềm nắm lấy tay cô ấy.
Ngay khi tôi định tiến lên để kéo Mao Mẫn tìm cách rời đi.
Cánh cửa bị đẩy ra và một người bước vào.
Ông ta nắm lấy tay tôi chạy về phía cửa.
Giọng nói sắc bén của Điềm Điềm ở phía sau đang gầm lên.
Nó đột nhiên biến thành một con quái vật, tiếp đất bằng bốn chân và lao về phía chúng tôi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ người đến là lão Ngô!
Ông ta vội đóng cửa lại, lấy trong túi ra một lá bùa, dán lên cửa.
Cánh cửa bị đập một cách thô bạo, tựa như giây tiếp theo nó sẽ bị đập nát.
Nhưng lá bùa lại phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, vững vàng trấn giữ ở cửa.
“Mẹ!” Tiếng hét của Điềm Điềm từ bên trong truyền đến.
"Đi theo tôi! Lá bùa không chịu được bao lâu nữa đâu!" Nói xong, Lão Ngô định đưa tôi đi.
"Không! Mao Mẫn còn ở bên trong!" Tôi vùng khỏi tay Lão Ngô, tôi không thể bỏ Mao Mẫn một mình.
Ngay cả lão Ngô, tôi cũng không thể tin tưởng.
Cảnh tượng ông ta biến thành nữ quỷ trước đó vẫn còn sống động trong ký ức của tôi!
"Đi với tôi, trước hết đi tìm mẹ của cô bé đó đã!"
Lão Ngô nắm lấy tay tôi kéo tôi về phía thang máy.
Ngay khi tôi nghĩ ông ta muốn đưa tôi vào thang máy lần nữa, tôi lo sợ tìm cách thoát ra thì lão Ngô lại dẫn tôi đi theo một hướng khác.
Là lối thoát hiểm?
31.
“Lát nữa tôi sẽ giải thích với cô, cô nhất định phải tin tưởng tôi!”
Nói xong, ông ta lấy còng tay trên người còng tay tôi và tay ông ta với nhau.
Chết tiệt... Trong lòng tôi đã mắng lão Ngô hàng nghìn lần.
Lão Ngô kéo tôi đi và mở cánh cửa của lối thoát hiểm.
Cửa này? Lại mở ra được? Không phải nói chìa khóa nằm trong tay quản lý toàn nhà sao?
Ông ta làm cách nào mà mở được?
Dường như biết tôi đang nghĩ gì, Lão Ngô giải thích: "Lối thoát hiểm ở tầng chẵn đều bị khóa, chỉ có lối thoát hiểm tầng lẻ là mở."
Nói xong, ông ta hướng lối thoát hiểm mà hét lớn: "Trương Hồng! Mau ra đây!"
Trương Hồng? mẹ Điềm Điềm? Tại sao cô ấy lại ở đây?
"Trương Hồng! Không phải cô muốn tìm con gái sao? Chúng tôi có cách giúp cô gặp được con bé!” Lão Ngô lại nói lớn.
Khoảnh khắc tiếp theo, có tiếng thút thít trong hành lang.
Một làn khói đen bốc lên từ cầu thang.
Khi khói đen đến gần hơn, tiếng nức nở của người phụ nữ ngày càng rõ.
"Mau! Cởi áo ra!" Lão Ngô hét vào mặt tôi.
Tôi vội vàng cởi áo khoác.
Lão Ngô nhặt chiếc áo khoác của tôi và ném về phía làn khói đen.
Một lúc sau, khói đen tan biến.
Một người phụ nữ mặc áo khoác hồng bước ra khỏi đó!
Dường như lúc còn sống cô ấy đã trải qua một trận hỏa hoạn kinh hoàng.
Tóc bị cháy và dính vào da đầu.
Khuôn mặt cũng bị bỏng nặng đến nỗi không thể nhìn thấy rõ ràng nữa.
“Cô…Là mẹ Điềm Điềm?”Tôi ngập ngừng hỏi.
Người phụ nữ gật đầu, rồi lại thút thít khóc.
Sau đó Lão Ngô mới giải thích cho tôi.
Trương Hồng trước khi qua đời là một nhân viên bán hàng, sau khi ly hôn cô ấy một mình nuôi con, cuộc sống tuy khó khăn nhưng hai mẹ con nương tựa vào nhau, tình cảm vô cùng tốt.
Nhưng Trương Hồng thường xuyên bận rộn với công việc và hiếm khi dành thời gian cho con gái.
Sau đó, bác sĩ phát hiện cô bị u não, nếu không phẫu thuật có lẽ cô chỉ còn sống được một tháng.
Phẫu thuật cũng có nguy cơ tử vong.
Để được nhìn con gái lớn lên, cô sẵn sàng chấp nhận rủi ro.
Nói dối con là đi công tác và thuê bảo mẫu trông con.
Sau đó, ca mổ thành công, cô chăm chỉ tập phục hồi chức năng, chỉ mong được gặp con càng sớm càng tốt.
Cuối cùng, vào ngày sinh nhật của con bé, cô ấy đã về nhà.
Nhưng... tòa nhà đang cháy.
32.
“Nhiều người chạy xuống tầng dưới, tôi là người duy nhất chạy lên tầng trên.” Trương Hồng ngắt lời Lão Ngô và bắt đầu nhớ lại, “Đó là sinh mạng của tôi, làm sao tôi có thể bỏ mặc con bé được.”
“Đám cháy quá lớn, tôi bị ngạt khói nhưng vẫn chạy được lên tầng 5.”
"Nhưng, cái tầng năm chết tiệt này khóa rồi! Tôi không vào được...”
"Tôi nghe thấy tiếng khóc của Điềm Điềm! Nó cứ gọi mẹ... Con đau quá... Mẹ ơi, cứu con với...”
“Tôi đập mạnh vào cửa nhưng cánh cửa đầy lửa, tôi không mở được, người tôi bốc cháy…"
"Cuối cùng cửa vừa mở, tôi liền ngã xuống... Tôi không cam lòng..."
Nói đến đây, khói đen từ người Trương Hồng lại nhàn nhạt bốc lên.
“Nhưng, sau khi thành quỷ, tại sao cô lại không đến tìm Điềm Điềm?” Tôi mạnh dạn hỏi.
“Khi còn sống, cô ấy đã chết ở hành lang, vì vậy cô ấy trở thành quỷ bị trói buộc tại đó, không thể rời hành lang quá xa.” Lão Ngô giải thích cho tôi.
“Vậy ông định giúp Trương Hồng gặp con gái như thế nào?” Tôi nghi ngờ nhìn ông.
"Không, quần áo cô đưa có thể giúp cô ấy thoát khỏi xiềng xích của hành lang này.”
"Nhưng nếu cô ấy muốn gặp con gái mình, phải cần cô dụ Điềm Điềm ra ngoài.”
"Bây giờ, trong nhận thức của Điềm Điềm, cô là mẹ của con bé. Chỉ cần cô dẫn con bé ra khỏi phòng và nhìn thấy Trương Hồng thật, những quy tắc mà cô và Mao Mẫn đã vi phạm sẽ được giải quyết."
Lão Ngô lúc này ánh mắt kiên định, trên mặt như đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời.
Giờ đây tôi mới nhận ra ông ta không còn cười nữa.
Đã xảy ra chuyện gì?
"Mau! Chúng ta phải cứu những người khác!" Lão Ngô thúc giục.
Tôi quay lại và chạy về phía phòng 504.
33.
Lúc này, lá bùa dán ngoài cửa đã bị cháy đen.
Ngọn lửa không ngừng lan rộng.
Lão Ngô xé bỏ lá bùa và ra hiệu cho tôi vào.
Trong nhà tối đen như mực.
Không còn là căn phòng ấm áp như lúc trước.
Sau khi tôi bước vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại.
Lạnh quá...
Tôi che tay và nhìn xung quanh để tìm Mao Mẫn.
Mặc dù nội thất trong nhà vẫn như trước.
Nhưng nó đổ nát đến nỗi như thể hàng chục năm đã trôi qua.
Thậm chí có nhiều vết cháy.
"Mao Mẫn?" Tôi cố gắng gọi tên đồng đội của mình, "Mao Mẫn? Em đang ở đâu?"
Trong căn phòng trống, giọng nói của tôi rất lớn.
"Mẹ, tại sao người đầu tiên mẹ tìm không phải là con?”
"Tại sao mẹ vẫn muốn tìm đồng đội của mình?”
"Mẹ muốn bỏ con lại một mình sao?"
Trên ghế sofa trong phòng khách, Điềm Điềm đang mặc một chiếc váy đỏ, nhìn tôi.
Khuôn mặt bê bết máu...
"Mẹ, con đã đợi mẹ rất lâu, rất lâu rồi... Mẹ đừng bỏ con, được không?"
Nói xong, con bé từ từ đi về phía tôi.
"Điềm Điềm! hãy nhìn cho rõ! Chị không phải mẹ của em, mẹ em đang đợi em ở ngoài cửa!"
Nghe những lời của tôi, Điềm Điềm khựng lại:
"Chị gạt em, mẹ em sớm đã không cần em nữa rồi!”
Nói xong, da mặt hoàn toàn bong ra, thậm chí lộ cả xương trắng.
Quần áo trên người con bé cũng bắt đầu xuất hiện những đốm lửa.
Lúc này Điềm Điềm không còn là cô bé dễ thương như lúc trước nữa.
34.
"Điềm Điềm! Mẹ em không hề bỏ rơi em! Em đã hiểu lầm mẹ mình rồi!”
"Cô ấy bị bệnh nên phải xa em, nếu không chữa trị, mẹ em sẽ chết.”
"Ngày hỏa hoạn xảy ra, mẹ em đã trở về tìm em nhưng lại bị lửa thiêu chết ở hành lang, mẹ em vẫn chưa rời đi, vẫn luôn bên cạnh bảo vệ em!”
Tôi vội giải thích, nhưng lúc này, Điềm Điềm như đã mất trí.
Ngọn lửa trên người ngày càng lớn hơn, con bé tiến về phía tôi.
Dường như muốn mang theo tôi biến thành tro bụi.
Các vật dụng khác trong phòng cũng từ từ bén lửa.
Tôi vội lùi lại, toan mở cửa.
Xì xì! Tôi bị bỏng bởi nhiệt độ của tay nắm cửa, một vòng phồng rộp lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay của tôi.
Lúc đó tôi mới để ý thấy Mao Mẫn đang ở trong góc cạnh cửa ra vào.
Nằm bất tỉnh trên mặt đất, sống chết không rõ.
Tôi lo lắng liếc nhìn cô ấy, nhiệt độ phía sau càng lúc càng cao.
Cố chịu đựng nhiệt độ cao và cơn đau, tay tôi vặn mạnh nắm cửa.
Sau khi cánh cửa mở ra, tôi vội chạy ra ngoài.
Cái nóng như thiêu như đốt phía sau vẫn đang theo tôi.
Ngày càng tiến gần hơn.
"Điềm Điềm..." Trương Hồng kêu lên.
Tôi quay đầu lại và nhìn vào người phía sau đã biến thành quả cầu lửa.
"Điềm Điềm, mẹ là mẹ của con đây..."
Quả cầu lửa từ từ biến mất.
“Mẹ?” Bên trong ngọn lửa, bóng Điềm Điềm dần hiện ra.
Trương Hồng bay về phía Điềm Điềm.
Từ từ biến thành hình dáng như lúc cô ấy còn sống.
“Mau, tranh thủ lúc này đưa Mao Mẫn ra ngoài.” Lão Ngô nhắc nhở.
Tôi vội quay lại và đi ngang qua Điềm Điềm.
Đưa Mao Mẫn bất tỉnh ra ngoài thành công.
Lúc này, Điềm Điềm và Trương Hồng đang ôm nhau.
“Đi thôi!” Lão Ngô đem Mao Mẫn nhấc lên.
Dẫn tôi đến lối thoát hiểm.
35.
“Đợi đã!” Tôi ngăn lão Ngô lại, “Còn lời giải thích của ông thì sao?”
"Ông là người hay quỷ? Lúc trước trong thang máy xảy ra chuyện gì? Diệu Vấn đâu?"
Lão Ngô dừng bước quay lại nhìn tôi:
"Diệu Vấn còn ở trong thang máy, hiện tại chỉ sợ hắn thay tôi làm con rối."
Bây giờ, tôi lại để ý thấy lão Ngô quả thực rất bình thường, không còn cười toe toét như trước nữa.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi vội vàng hỏi.
"Mọi quy tắc đều được canh giữ bởi một con quỷ. Trước đây tôi đã vi phạm các quy tắc trong thang máy, vì vậy tôi đã trở thành con rối của con quỷ trong đó.
“Mặc dù lúc đầu tôi có ý thức, nhưng tôi không thể kiểm soát được miệng của mình, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn.”
"Sau khi chúng ta chia tay, ngay khi bước vào thang máy, tôi đã mất đi ý thức.”
"Trong lúc bàng hoàng, tôi lần lượt nhìn thấy Diệu Vấn và Mã Đại Lưu gặp tai nạn, bây giờ nghĩ lại, tôi sợ tất cả chỉ là ảo giác mà con quỷ muốn tôi nhìn thấy."
"Khi tôi tỉnh lại, thang máy đã ở tầng bốn."
“Cho nên, lúc chúng ta gặp nhau, ông còn tỉnh?” Tôi nghi hoặc nhìn ông ta.
Lão Ngô gật đầu, nói tiếp:
"Khi chúng ta cùng nhau vào thang máy lần nữa, ý thức của tôi đã hoàn toàn mất đi...”
"Tôi có thể cảm nhận được lòng tham của nữ quỷ kia, nó không chỉ có muốn giữ lại tôi, còn muốn giữ các người lại... Nó ép buộc tôi, muốn hai người kích hoạt quy tắc!"
Lão Ngô chưa nói xong, tôi liền sốt sắng hỏi: "Diệu Vấn xảy ra chuyện gì? Sao ông tỉnh lại được?"
"Diệu Vấn bị khói đen ở tầng năm làm bị thương, sau đó hắn đã bị đánh dấu...
"Chỉ cần hắn trở lại tầng năm, liền sẽ bị khống chế.
"Hắn có thể ra ngoài, là vì Trương Hồng thả hắn ra, muốn hắn dẫn thêm nhiều người đến đây."
36.
"Khói đen? Chẳng lẽ là Trương Hồng?" Tôi nhìn lão Ngô.
Lão Ngô gật đầu và tiếp tục:
"Trương Hồng đã ở ngoài cửa tầng năm để bảo vệ Điềm Điềm.”
"Cô ấy làm Diệu Vấn bị thương, Diệu Vấn từng là con rối của cô ấy, nhưng sau khi Diệu Vấn vào thang máy, hắn đã tỉnh lại.”
"Sau đó, Diệu Vấn đẩy cô ra khỏi thang máy, nữ quỷ trong thanh máy đã khống chế tôi, cố gắng khiến Diệu Vấn kích hoạt các quy tắc.”
"Trong lúc giằng co, Diệu Vấn mở được cửa thang máy và đẩy tôi ra ngoài."
"Khi vừa ra khỏi đó, tôi lấy lại được ý thức, trước khi thang máy đóng lại, Diệu Vấn đã kể cho tôi nghe về Trương Hồng."
"Khi hắn bị Trương Hồng khống chế đã biết được quá khứ của Trương Hồng."
"Giờ đây cô đã hoàn thành tâm nguyện của Trương Hồng, sự kiểm soát của Trương Hồng đối với Diệu Vấn cũng thất bại."
"Chắc là hắn đã thay thế tôi... làm con rối mới của con quỷ trong thang máy."
Sau khi nghe những gì Lão Ngô nói, tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nơi nào có quy tắc, nơi đó sẽ có quỷ.
Khi phá vỡ các quy tắc ở đây, bạn sẽ trở thành con rối của bọn quỷ độc ác.
Chỉ có thể rời khỏi chỗ này, đi một nơi khác mới lấy lại được ý thức.
Vậy nghĩa là Trần Nhiễu có thể còn sống.
Cậu ấy vẫn đang ở phòng 404.
Tôi nói với Lão Ngô suy luận của mình và lên kế hoạch giải cứu Trần Nhiễu trước.
Nhưng Lão Ngô bác bỏ kế hoạch của tôi.
"Chúng ta đi tầng 17 trước đi."
"Tại sao? Ông cũng đã xem tin nhắn của Mã Đại Lưu?"
“Không chỉ Mã Đại Lưu còn sống, Trần Nhiễu cũng có thể còn sống, và cậu ta đang ở tầng 4.”
“Tuy nhiên, nếu đi thang bộ thì chỉ lên được tầng lẻ.”
"Nói cách khác, chúng ta có thể đi bộ từ tầng 5 đến tầng 17, nhưng không thể vào tầng 4..."
Sau khi nghe Lão Ngô giải thích, tôi chợt hiểu ra.
Tình hình trong thang máy lúc này rất rắc rối.
Chúng tôi lại đem theo Mao Mẫn đang bất tỉnh.
Nếu không thể đi thang máy thì sẽ không có cách nào đến được tầng 4 để tìm Trần Nhiễu.
Chúng tôi chỉ có thể lên tầng 17 trước và tìm Mã Đại Lưu.
Thêm một người, thêm một cơ hội chiến thắng.
Sau đó vào thang máy, hy vọng cứu được Diệp Vấn sẽ càng lớn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT