99.

Những ngày sau đó diễn ra bình thường.

Thầy tôi trong thế giới ảo cảnh này cũng là cảnh sát.

Người mẹ trong ảo cảnh là một người mà tôi không hề quen biết.

Bà ấy có yêu cầu rất cao đối với thành tích học tập của tôi, ít khi nói chuyện nghiêm túc, cả ngày bận rộn và hiếm khi gặp nhau.

Và nhân vật của tôi, một học sinh lớp sáu, rất lười biếng.

Những manh mối này không có ý nghĩa gì với tôi.

Chính xác thì bóng đen đang muốn làm gì?

“Huệ Huệ, hôm nay mẹ đi công tác về muộn, ba có việc gấp nên không thể đón con. Các đồng nghiệp của ba sẽ tới đón con, về đến nhà nhớ đóng kín cửa ra vào và cửa sổ, có người đến thì không được mở cửa."

Trong điện thoại, thầy dặn dò.

Tôi đã sống trong ảo cảnh này hơn một tháng, và những điều như vậy thực sự thỉnh thoảng xảy ra.

Cho nên tôi cũng không nghĩ quá nhiều, tôi chỉ coi đó là công việc của thầy.

Tôi bắt đầu lơ là và quen với cuộc sống như thế này.

Trước đây trong tòa nhà tử thần đã xảy ra chuyện gì?

Mỗi ngày đều được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, tình thương của thầy và những điều tốt đẹp khác, mà tôi dần dần quên lãng.

Đây là một loại cảm giác gì chứ?

Giống như trong tiềm thức nó đã xảy ra.

Chú Triệu, đồng nghiệp của thầy, lái xe đến đón tôi, tôi nhanh chóng lên xe của chú ấy.

Trên đường đi chú Triệu rất bận rộn, không ngừng nghe điện thoại.

“Phải, một đứa trẻ khác đang mất tích, đứa trẻ thứ bảy trong tháng này."

"Cha mẹ của bọn trẻ điên rồi, mỗi ngày đều tới cục làm loạn, tôi nhức cả đầu!"

"Chỉ là chúng tôi không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào. Chúng tôi vẫn đang điều tra."

"Được, đưa bọn nhỏ xong tôi lập tức trở về, anh đừng vội."

100.

Chú Triệu cúp điện thoại và ân cần nhìn tôi: "Huệ Huệ, chú nghe ba cháu nói cháu là chiếc áo bông nhỏ của ông ấy."

“Thật là một cô bé ngoan.” Chú Triệu xoa đầu tôi.

Sau khi đến ảo cảnh này, tôi đã quen với việc được xoa đầu mọi lúc.

Tuy nhiên, nội dung cuộc điện thoại của chú Triệu đã thu hút sự chú ý của tôi.

"Chú Triệu, gần đây nhiều người mất tích lắm hả?”

Chú Triệu nhìn về phía trước, cẩn thận lái xe: “Ừm, còn có những đứa trẻ cỡ tuổi cháu, đứa nhỏ nhất 7 tuổi, đứa lớn nhất chỉ mới lớp 11.”

“Hơn nữa tụi nhỏ đều là học sinh giỏi.” Nói tới đây, điện thoại di động của chú Triệu vang lên.

"Cái gì? Bây giờ? Được, được, tôi sẽ đến ngay."

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn chú ấy: "Chú Triệu, có việc gì thì chú đi làm trước đi. Phía trước là nhà cháu, cháu tự về được."

Chú Triệu vẻ mặt lo lắng, nhìn đồng hồ rồi nhìn con đường dành cho người đi bộ đông đúc trước mặt.

Sau khi do dự, ông ấy để tôi đi.

Như thường lệ, tôi đi bộ trên đường về nhà.

"Chị biết ngôi đền ở phía Tây thành phố không, vị thần được thờ trong đó thật sự rất linh thiêng."

"Ừ, tôi cũng từng đến đó. Tôi thay con trai đi cầu xin việc học. Chị đoán xem, con trai tôi từ hạng chót lên hạng mười!"

"Thật sự linh như vậy sao?"

"Đương nhiên! Thôi không nói nữa tôi phải đi trả lễ, nếu không thần linh sẽ trách tội.”

Mấy dì vừa đi vừa bàn luận bước ngang qua tôi.

Tôi không biết có phải do mình nhạy cảm hay không, nhưng khi dì này nói về các vị thần, tôi không hiểu sao lại nghĩ đến Lầu Thần.

Tôi rũ bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, quay người đi về nhà.

Đêm nay người mẹ trong ảo cảnh không về nhà, thầy cũng không có ở nhà.

Tôi đi ngủ sớm một mình.

Trong mơ hồ, tôi cảm giác có ai đó mở cửa phòng tôi...

101.

Mặc dù đã vài tháng kể từ khi tôi đến thế giới này, cơ thể của tôi đã trở thành một đứa trẻ.

Nhưng sự cảnh giác của một người cảnh sát không hề bị mất đi.

Trong bóng tối, tôi có thể nghe rõ tiếng thở của một người.

Cùng với tiếng bước chân, người đó dần dần đến gần tôi.

Tôi thậm chí còn cảm giác được người này cúi đầu xuống gáy tôi, hít lên hít xuống.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi bật điện thoại lên.

Ánh sáng màu xanh nhạt phản chiếu trên mặt đối phương, lộ ra vẻ tái nhợt chết chóc.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?” Tôi ngơ ngác nhìn mẹ.

“Mẹ vào xem con ngủ chưa.” “Mẹ” đắp chăn cho tôi.

Sau đó, ánh mắt của bà ấy chuyển sang nhìn trán tôi.

Đôi mắt trống rỗng.

Tôi sờ sờ đầu mình một cái, không có gì.

Theo chuyển động của tôi, "Mẹ" nhìn đi chỗ khác.

"Ngủ sớm đi, cuối tuần này mẹ dẫn con đi một nơi."

Nói xong, "Mẹ" rời khỏi phòng và đóng cửa phòng ngủ.

Trong bóng tối, tôi vẫn mở mắt và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Khe cửa tối đen như mực, trong phòng khách không có đèn sao?

Khi mắt tôi dần mờ đi, một bóng người chợt vụt qua.

Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào qua khe cửa.

Bà ấy... mới vừa rồi? Chẳng lẽ bà ấy vẫn ở ngoài cửa, xuyên qua kẽ hở để quan sát trong phòng của tôi sao?

Mấy tháng nay tôi không tiếp xúc nhiều với bà ấy, nhưng biểu hiện của mẹ vẫn bình thường.

Mặc dù tôi đề phòng mẹ, nhưng cũng dần dần nới lỏng cảnh giác.

Nếu không phải đêm nay bị đánh thức, có lẽ tôi đã không chú ý đến hành vi kỳ lạ của bà ấy.

Trong ảo cảnh này, cuộc sống của tôi với thầy dần dần làm tê liệt sự cảnh giác của tôi.

Tôi làm sao có thể quên được, chúng không phải là thật.

Chúng là gì, tôi vẫn chưa biết.

102.

Vào cuối tuần, thầy rất bận rộn với vụ án mới.

Ông ấy đã lâu rồi không về nhà.

Nhưng mỗi ngày thầy đều gọi cho tôi, quan tâm đến tình hình gần đây của tôi.

“Đi thôi.” “Mẹ” nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, bên trong có rất nhiều đồ.

Tôi lờ mờ nhìn thấy quần áo và một số vật dụng cần thiết hàng ngày của mình.

"Mình đi đâu?"

“Đến một nơi rất tốt, có thể khiến con trở nên thông minh.” Không chút nghi ngờ, mẹ tôi nắm tay tôi đi ra khỏi cửa.

Dọc đường, tôi mở cửa sổ xe và hít thở không khí bên ngoài.

Tôi không biết liệu khứu giác của mình có vấn đề gì không, nhưng luôn có một vết máu trong không khí.

Tôi kinh tởm đóng cửa kính xe lại nhìn chằm chằm vào mẹ đang chuyên tâm lái xe.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, mẹ nhìn tôi qua kính chiếu hậu.

Ánh mắt của mẹ lạnh lùng, lộ ra một tia tham lam, tính toán.

Ánh mắt của bà ấy khiến tôi sởn tóc gáy, tôi sờ vào những thứ trong cặp sách.

Có súng và dụng cụ trừ tà.

Chúng mang lại cho tôi cảm giác yên tâm.

Rất nhanh đã đến nơi.

Mặt trời đang chói chang trước mặt, nhưng khi chúng tôi đến đây, thời tiết đột ngột trở nên u ám.

Gió thổi những chiếc lá kêu xào xạc, cây cối được bao phủ bởi những dải ruy băng màu đỏ bay theo gió, có một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.

“Đền Lầu Thần?” Cái tên thật lạ… hình như hơi quen, nhưng nhất thời tôi không nhớ ra.

Bên trong đền khói hương nghi ngút, người ra kẻ vào đông nghịt.

Hầu hết những người bước vào đều có vẻ chán nản, nhưng những người bước ra đều mặt mũi hồng hào.

Thấy vậy, "mẹ" không giấu được sự phấn khích trong ánh mắt.

Vội vàng kéo tôi vào bên trong đền.

Ngôi đền không lớn, chỉ có một bức tượng được thờ phụng ở đây.

Tuy nhiên, Pho tượng này có chút cổ quái, mặc dù khóe miệng nhếch lên một tia tươi cười.

Nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ u buồn, điều quan trọng nhất là ông ta đang cầm một cây đinh nhọn trên tay phải!

Lúc này phần cuối của chiếc đinh đã xuyên qua tim.

Hai phần ba còn lại nằm bên ngoài.

Nhưng tay trái của ông ta trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.

Cứ như thể ông ta đang đợi ai đó đặt vật hiến tế vào lòng bàn tay mình.

103.

Nhìn hình dáng quen thuộc này, bức tượng trước mặt, không phải Lầu Thần thì là ai?

Chỉ là tôi không thể phân biệt, ông ta rốt cuộc đã bị xâm chiếm nhiều hơn hay đang chuyển biến tốt hơn?

Trước đây, mặt nạ của ông ta là một vị thần và một ác ma, nhưng bây giờ khuôn mặt của ông ta có biểu cảm bình thường của một vị thần.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra với chiếc đinh trong tay ông? Tại sao nó lại đâm vào trong tim?

Tôi nhớ trước đây ông ta còn cầm một trái tim bên tay trái, nhưng bây giờ thì không?

Chẳng lẽ nó bị ăn rồi?

Tôi bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn.

Mẹ lấy nhang trong ba lô ra thắp lên, ra hiệu cho tôi vái lạy và dâng hương.

Tôi theo bản năng kháng cự, khi tôi chưa biết rõ Lầu Thần là gì, tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Thấy tôi miễn cưỡng, mẹ không ép.

Thay vào đó, bà ấy cầm hương lên đầu, miệng lẩm bẩm.

Sau đó, cúi đầu ba lần.

“Con ở chỗ này chờ, đừng chạy lung tung, mẹ đi vào thỉnh một tượng thần rồi quay lại.” Mẹ nói xong liền đi vào trong.

Tôi không để ý đến bà ấy, bắt đầu nhìn xung quanh.

Nơi này hương khói nhiều nhưng không có người quản lý.

Tôi đứng sang một bên và cẩn thận quan sát những người bước vào.

Họ cho tôi một cảm giác lạ lùng khó tả.

Những người hành hương thờ cúng dường như đã bàn bạc với nhau.

Bước chân trái trước khi vào cửa, sau đó thắp bốn cây nhang, hướng tượng thần vái lạy và lẩm bẩm những lời trong miệng.

Rồi vui vẻ ra về.

Cảm giác kỳ lạ... Họ dường như được lập trình sẵn.

Đều làm tương tự như nhau.

Tôi lặng lẽ đến gần một người đang cúng bái.

Muốn nghe những gì cô ấy nói.

"Tôi hy vọng Lầu Thần phù hộ cho con tôi ngày càng thông minh, tôi nguyện dâng hiến trái tim của con trai tôi cho Ngài.”

104.

Trong lòng tôi hoảng hốt, tưởng rằng mình nghe lầm.

Tôi lần lượt đến gần những người hành hương khác và lắng nghe lời cầu nguyện của họ.

Nhưng không ngoại lệ, họ cầu cho con mình phải thông minh, và họ sẵn sàng trao trái tim của con mình cho Lầu Thần.

Tôi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tượng thần mà họ tôn thờ.

Đột nhiên, máu chảy ra từ đôi mắt của tượng thần.

“Sao thế?” Một bàn tay đặt lên vai tôi.

Sự hoảng loạn lên đến đỉnh điểm.

Điều khó chịu nhất trong cuộc đời tôi là loại sợ hãi đột ngột này.

Tôi thích được chiến đấu bằng kiếm và súng thật chứ không phải chọc phá như thế này.

Nó làm cho thần kinh của tôi căng thẳng, thái dương tôi giật liên hồi.

“Không có gì!” Tôi đẩy tay mẹ ra với giọng điệu không vui.

Khi tôi nhìn lại bức tượng, huyết lệ đã không còn thấy nữa.

“Đi thôi, tượng thần được thỉnh tốt lắm.” Mẹ nghi ngờ nhìn tôi, thấy tôi không phản ứng, liền lái xe đưa tôi về nhà.

Xe nhanh chóng đến phố đi bộ gần nhà tôi.

Chỉ lạ là ngày thường phố đi bộ rất náo nhiệt, hôm nay thưa thớt người qua lại.

Nhìn con phố đi bộ vắng tanh trước mặt, mẹ vội giục tôi.

Vừa về đến nhà, mẹ liền lấy bức tượng ra.

Không giống như những gì tôi đã thấy trước đây, bức tượng thần này có màu đỏ.

Như thể nó vừa được lấy ra khỏi chậu máu.

Mẹ cầm bức tượng và bước vào phòng tôi.

"Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?"

"Xin cho con, đương nhiên là đặt ở trong phòng của con!"

Dù tôi không rành những thứ này, nhưng tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Tượng thần sao có thể đặt trong phòng ngủ.

Tôi chặn cửa phòng ngủ không cho mẹ vào.

"Mẹ đã hỏi ông Từ rồi, ông ấy nói đặt trong phòng ngủ của con sẽ phù hộ cho con mỗi ngày càng trở nên thông minh hơn."

Hừ, mỗi ngày phù hộ cho tôi sao, chỉ sợ mỗi ngày bà ấy đều nghĩ làm cách nào để ăn tôi thôi.

105.

Tôi ngoan cố chặn cửa không chịu buông, sắc mặt mẹ càng ngày càng xấu, sắp nổi giận.

Chợt mặt mẹ dịu lại, như biến thành một con người khác, mẹ cười xoa đầu tôi:

"Không sao, nếu không muốn, mẹ cứ để ngoài cửa là được."

Tôi không từ chối nữa, lẳng lặng trở vào phòng đóng cửa lại.

Trong lúc đóng cửa, tôi mơ hồ thấy mắt mẹ đỏ hoe.

Nhưng đôi mắt của bà ấy quá kỳ lạ, bà ấy mỉm cười nhìn tôi.

Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt đó một lần nữa, tôi cũng không muốn nghĩ về những gì đang diễn ra.

Tôi chạy đến bên giường và trùm chăn kín đầu.

Bên ngoài có tiếng sột soạt, một lúc sau mới im bặt, chắc là bà ấy đã đặt tượng trước cửa phòng tôi rồi.

Phải làm sao đây, tôi đã ở đây gần 3 tháng rồi.

Trong khoảng thời gian này, tôi thỉnh thoảng ám chỉ cho thầy biết, kể cho ông ấy nghe một ít chuyện của chúng tôi trong quá khứ.

Tôi muốn dùng cách này để giúp ông ấy nhớ lại, nhưng ông ấy luôn nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

Như thể tôi là người có vấn đề.

Tôi cũng nghĩ đến việc rời khỏi đây trước, nhưng tôi không tìm thấy cánh cửa dẫn tôi đến đây.

Bực mình, tôi lăn ra ngủ lúc nào không biết.

Trước mắt khắp nơi đều là khói đỏ, đây là đâu?

Tôi đã gọi thầy khắp nơi trong sương mù, nhưng không ai đáp lại.

Đột nhiên, một bóng người lóe lên sau lưng.

Tôi vội vàng quay lại nhìn xung quanh, nhưng đằng sau màn sương, tôi nhìn thấy Lão Ngô, Mao Mẫn và Diệu Vấn.

Cả Lão Ngô và Mao Mẫn đều đang bị khói đen quấn quanh, đau đớn cầu xin tôi giúp đỡ.

Khói xông vào mũi họ, chỉ chốc lát liền đem họ che mất.

Nhưng Diệu Vấn thì không còn hình dáng của một con người nữa.

Thịt toàn thân lòi ra ngoài, tứ chi đứt lìa, bị móc một bên mắt.

Lồng ngực cũng được mở ra...

Một làn khói bốc lên và tất cả đều biến mất...

106.

Tôi đã khóc và tìm kiếm dấu vết của họ, nhưng không tìm thấy ai.

"Lâm Huệ, thầy ở chỗ này."

Tôi nghe thấy giọng nói của thầy!

Tôi đi theo âm thanh và thấy một ngôi đền.

Đền Lầu Thần!

Hình ảnh vừa chuyển, tôi liền bước vào ngôi đền.

Lúc này tượng thần được cung phụng trong chánh điện.

Một nửa là khuôn mặt của thầy tôi, ông ấy đang cau mày đau đớn, huyết lệ trào ra từ khóe mắt.

Bên kia là khuôn mặt của Lầu Thần.

Một tay của Lầu Thần cầm một chiếc đinh và đâm vào trái tim của thầy.

Thầy tôi cố gắng chống đỡ, nhưng chiếc đinh vẫn từ từ đâm vào trong tim.

Chiếc đinh đã đâm được 2/3 vào tim rồi!

"Lâm Huệ, đi mau!" Thầy khàn giọng nói.

"Đừng đi, Lâm Huệ, đến đây với thầy!" Một nửa khuôn mặt của Lầu Thần lại biến thành khuôn mặt của thầy tôi.

Nhưng biểu hiện của nửa khuôn mặt còn lại không giống nhau.

"Đi mau!"

Tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, giọng nói của thầy vẫn chưa tan biến.

Giấc mơ đó... sao có thể chân thực như vậy...

Bên ngoài trời đã tối, tôi nhấc đồng hồ báo thức lên.

Đã 9 giờ rồi? Tại sao ngoài cửa sổ vẫn tối như vậy?

Tôi đến bên cửa sổ, trời bên ngoài giống như bốn, năm giờ sáng.

Đâu đâu cũng xám xịt.

Trong không khí, mùi máu tanh càng lúc càng nồng!

Đó không phải là ảo giác của tôi, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thời tiết thay đổi, mùi trong không khí và giấc mơ đêm qua khiến tôi cảm thấy khẩn trương.

Tôi nhấc điện thoại bàn và gọi cho thầy của thế giới này.

Bíp, bíp, không ai trả lời điện thoại.

Tôi gọi hơn chục cuộc liên tiếp nhưng không ai nghe máy.

Không! Tôi không thể tiếp tục như thế này, tôi sẽ đi tìm ông ấy!

Vừa mở cửa ra thì mẹ đã đứng ở ngoài.

Bà ấy mỉm cười nhìn tôi, Con đi đâu vậy?"

Lúc này tôi mới để ý quần áo của bà ấy vẫn y như tối hôm qua.

Chứng tỏ mẹ đã đứng ngoài cửa phòng tôi cả đêm...

107.

"Con đi gặp ba, đã lâu không gặp, con có chút nhớ."

Tôi cố lách qua bà ấy, nhưng bà ấy không nhúc nhích.

Mẹ tiến về phía trước và đứng chắn trước mặt tôi.

Một mùi máu tanh hôi thối ập đến.

Nhưng tôi không chắc mùi đó là từ không khí hay từ cơ thể bà ấy.

“Ba con công việc bận rộn, con không nên đi làm phiền. Ở nhà với mẹ, bái lạy tượng thần nhiều hơn sẽ phù hộ cho con trở nên thông minh."

Tiếng “Mẹ” trở nên máy móc.

Đôi mắt bà ấy trống rỗng, không có ánh sáng.

"Con đã hẹn với ba rồi, lát nữa ba sẽ đến đón con, buổi tối con và ba sẽ về nhà với mẹ.”

Tôi nói dối.

Ở cùng phòng với bà ấy tôi cảm thấy ngột ngạt.

Tìm được thầy, dù nói gì tôi cũng sẽ đi theo ông.

Điều tôi không ngờ là "Mẹ" đã thực sự đồng ý.

"Được, đi sớm về sớm."

Nhưng bà ấy không nhường đường cho tôi mà đứng chắn ngay lối đi.

Tôi không có lựa chọn nào khác phải chen qua người bà ấy đi ra ngoài.

Khi đến gần, mùi máu trở nên nồng nặc hơn.

Nó giống như xác một con vật đã bị thối rữa nhiều ngày.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ tại sao trên người bà ấy lại có mùi này, đột nhiên mẹ nắm lấy tay tôi.

Không biết bị thứ gì chích vào tay, ngón tay tôi đau nhói.

Ngay lập tức bà ấy bóp máu trên đầu ngón tay của tôi, và nhìn chằm chằm vào tôi.

Mẹ nuốt nước miếng một cái.

Ngay lúc tôi nghĩ bà ấy sẽ có hành động kỳ lạ tiếp theo.Ví dụ, giống như trong tiểu thuyết kinh dị, uống máu của tôi, v.v.

Nhưng bà ấy không làm vậy.

Bà ấy kéo tôi đến bức tượng, nhỏ máu từ tay tôi lên bức tượng.

Bức tượng dường như có sự sống, máu nhanh chóng được hấp thụ vào nó.

“Mẹ làm gì vậy!” Tôi tức giận rụt tay lại.

"Mẹ là vì lợi ích của con, để tượng thần phù hộ cho con thông minh."

“Bệnh thần kinh!” Tôi chạy ra khỏi nhà mà không ngoảnh lại, sợ bà ấy lại bắt tôi làm chuyện quái gở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play