76.
Làn khói đen này sao lại quen thuộc như vậy?
Sau đó tôi mới nhận ra cái gọi là khói đen thực sự được bao phủ bởi những bóng đen chồng lên nhau.
Tại sao bóng đen này lại giống với những gì tôi gặp tại phòng 404?
Nhưng nhìn kỹ nó cũng không giống nhau lắm.
Tuy nhiên, tôi đã không có cơ hội để nghĩ về nó nữa.
Lão Ngô đóng cửa ngôi nhà an toàn.
Khoảnh khắc cửa được đóng lại, tôi nhìn thấy bóng đen đang xé xác của Lão Ngô và Mao Mẫn...
Cánh cửa đã hoàn toàn đóng lại...
Tôi ngã xuống đất.
Trong người toát mồ hôi lạnh.
Khi kịp phản ứng lại, chúng tôi không thể làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong im lặng.
Có phải chúng tôi tham sống sợ chết không?
Không phải vậy.
Chúng tôi sẽ không vội vã mở cửa như trong các bộ phim điện ảnh để cứu đồng đội của mình.
Trên thực tế, khi bạn không có đủ sức mạnh, hành động như vậy chỉ dẫn đến cái chết.
Hơn nữa, cái chết này hết sức vô nghĩa.
Tôi nghiến răng đứng dậy,
Trần Nhiễu cũng đi tới đỡ tôi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?Là tầng 17 sao?"
Mã Đại Lưu ở một bên cũng thở hổn hển đi tới: “Sao còn lên tầng 17?"
"Không phải chúng ta đã đến tầng 17 rồi sao, bên trong giống như một mê cung."
Trần Nhiễu không phủ nhận lời của sư phụ: “Chị vẫn muốn lên tầng 17 để tìm kiếm manh mối về thầy của mình?"
"Tầng 17 và 18 là hai tầng đan xen, quy tắc đều có thể được kích hoạt."
Nói đến đây, Trần Nhiễu sờ mũi cười nói: “Em quên mất, chị không sợ bị quy tắc ảnh hưởng.”
"Nhưng nếu chị muốn đi, em sẽ đi cùng chị.”
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Nhiễu, đôi mắt cậu ấy trong veo và kiên định.
Nhưng tôi không thể đặt đồng đội của mình vào tình thế nguy hiểm nữa.
77.
“Hai người cùng tôi lên tầng 5 trước đi.” Tôi nhìn hai người họ.
“Cô muốn lên tầng 5 làm gì?” Trần Nhiễu và Mã Đại Lưu nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi không trả lời, trực tiếp mở cửa phòng 504.
Sau khi vào cửa, chúng tôi thuận lợi trở về thế giới thực.
"Tôi tìm được không ít manh mối về tòa nhà tử thần, hiện tại 504 đã an toàn, trước tiên chúng ta đem manh mối ra để thống nhất lại.”
Vì vội giải cứu Mao Mẫn nên tôi chưa kịp nghe chuyện gì đã xảy ra với họ ở tầng 17.
Sau khi nghe những lời của tôi, cả hai từ từ ngồi xuống.
Tôi nói với họ những tình huống tôi đã gặp, cũng như những nghi ngờ của mình.
"Vậy, ý của cô là Lầu Thần có gì đó không ổn?”
"Làm sao có thể có thứ như Lầu Thần..." Mã Đại Lưu tuyệt vọng đứng dậy, đi tới cửa sổ ban công.
Lúc này, ngoài cửa sổ bầu trời đầy sao, gió lạnh từ ngoài thổi vào, làm cho người ta tỉnh táo hơn.
Trần Nhiễu cũng kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra ở tầng 17 và 18.
Tôi từ từ đến gần Trần Nhiễu, còng tay cậu ấy vào khung sắt phía sau.
Khi Trần Nhiễu phát hiện ra, ban đầu cậu ấy rất bối rối, sau đó vùng vẫy một cách tuyệt vọng, dường như đã hiểu ra được gì đó.
"Chị không thể một mình mạo hiểm như vậy được!"
“Đừng chơi trò chủ nghĩa anh hùng nữa!”
"Sư phụ, ngăn chị ấy lại đi!"
Tiếng hét của Trần Nhiễu đã thu hút sự chú ý của Mã Đại Lưu.
Ông ấy quay lại và lao đến ngăn cản tôi: “Lâm Huệ, cô muốn làm gì!"
78.
“Tôi muốn một mình lên tầng 17.”
Tôi kiên định nhìn Mã Đại Lưu.
"Vậy chúng tôi cùng đi với cô, ít nhất có thể chăm sóc lẫn nhau!"
"Ông quên Trần Nhiễu chỉ còn một lần anh toàn thôi sao? Ông nghĩ đi theo tôi thì sẽ sống được bao lâu?”
"Ông muốn trơ mắt nhìn học trò của mình một mình đợi ở chỗ này?”
Lời nói của tôi khiến Mã Đại Lưu lập tức bình tĩnh lại.
Ông ấy lo lắng cho tôi, ông ấy không sợ chết.
Nhưng ông ấy không thể khoanh tay đứng nhìn học trò của mình gặp chuyện được.
Trần Nhiễu thấy sư phụ im lặng, vội lớn tiếng mắng: "Sư phụ! Đừng nghe chị ấy nói! Con không sợ chết!”
"Con không thể trơ mắt nhìn đồng đội của mình đi chịu chết, không thể vì sợ chết mà phải sống hèn nhát như vậy!”
"Sư phụ! Mau nói gì đi!"
Rầm! Giây tiếp theo, Mã Đại Lưu dùng cán dao đánh vào gáy Trần Nhiễu.
Đôi mắt của Trần Nhiễu trắng dã và ngất đi.
Ông ấy nói với tôi: “Cô đi đi, có cần tôi giúp gì cho cô nữa không?”
Miệng ông ấy run run khi nói ra những lời này.
Tôi mỉm cười: “Khi trời sáng hẳn, ông hãy cùng Trần Nhiễu rời khỏi tòa nhà này."
"Đi qua cánh cửa an toàn, tôi để lại cho ông lá bùa, có thể bảo vệ cho hai người.”
Nói xong tôi liền mở cửa rời đi, không đợi Mã Đại Lưu kịp nói lời nào.
Có lẽ đêm nay tôi không thể sống sót rời khỏi tòa nhà tử thần này, nhưng chỉ cần họ có thể an toàn rời khỏi đây. Tôi có thể yên tâm khám phá bí mật của tòa nhà và sự biến mất của thầy mà không còn phải lo lắng gì nữa.
79.
Dọc theo đường đi tôi cũng không gặp Trương Hồng và Điềm Điềm.
Không biết mẹ con họ đã thoát khỏi xiềng xích của tòa nhà tử thần chưa.
Tôi đi thẳng đến lối thoát hiểm tầng 5.
Cho dù là mối nguy hiểm ở tầng 17 hay Lầu Thần.
Tôi cần phải chuẩn bị cho mình nhiều hơn nữa.
Những thứ còn lại trong ba lô của Lão Ngô trước đây đã gây tổn thương rất lớn cho bọn chúng.
Khi tôi đến trước lều, giọng nói của Mao Mẫn từ trong lều vọng ra.
Dù biết đó không phải là Mao Mẫn nhưng nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc này.
Tôi không thể không xúc động.
"Lâm Huệ, là cô sao?"
Tôi không trả lời cô ấy, thu dọn một số pháp khí bùa chú trước lều.
Tất cả đều được cho vào chiếc ba lô do Lão Ngô mang theo.
"Lâm Huệ, chị chuẩn bị đưa tôi rời khỏi đây sao?"
Tôi vẫn không trả lời cô ấy.
Tôi để lại một lá bùa và dán nó lên nóc lều.
Sau đó chuẩn bị rời đi.
Mao Mẫn đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi.
Bắt đầu không bình tĩnh:
"Lâm Huệ! Sao chị không vào?”
"Lâm Huệ, chị đừng đi? Đưa tôi theo với!”
"Lâm Huệ! Lâm Huệ!”
"Mày sắp chết rồi! Mày sẽ chết rất thảm! Mày trốn không thoát đâu!!!”
Giọng nói thê lương vang vọng khắp hành lang.
Nhưng tôi đã bỏ đi mà không hề nhìn lại.
Nơi đến tiếp theo là thang máy.
So với các quy tắc trong cầu thang, các quy tắc trong thang máy dễ tuân thủ hơn.
Cửa thang máy mở ra.
Bên trong trống rỗng, không có bóng nữ quỷ nào.
Nhưng tôi biết, chỉ cần tôi đi vào.
Nữ quỷ đó sẽ xuất hiện.
Quả nhiên, sau khi cửa thang máy đóng lại, trên cửa phản chiếu bóng dáng của nữ quỷ.
Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận...
80.
Lúc này, khắp người nữ quỷ đang chảy máu.
Chỉ một lúc sau, máu bao phủ bắp chân tôi.
Dưới đất lạnh đến thấu xương.
Lần cuối cùng trong thang máy, cô ta biết tôi có thể nhìn thấy cô ta.
Trong hình ảnh phản chiếu ở cửa thang, nữ quỷ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Khóe miệng bầm tím khẽ nhếch lên.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu, ở cùng một con nữ quỷ đang chảy máu trong một không gia kín cũng sẽ khiến bạn cảm thấy sợ hãi.
Máu trong thang máy ngày càng nhiều, một lúc sau nó đã phủ đến đùi tôi.
Tôi lạnh đến mức toàn thân run rẩy, đó là cảm giác lạnh cóng đến tận xương tủy.
Toàn bộ thang máy tràn ngập mùi máu tanh.
Một lúc sau, những khuôn mặt người lần lượt hiện ra từ vết máu trên mặt đất.
Tất cả đều nhắm chặt mắt lại.
Có đàn ông và phụ nữ, nhưng họ đều là những khuôn mặt tôi chưa từng thấy.
Lúc này, hai khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi nhìn xuống, hóa ra là khuôn mặt của Lão Ngô và Mao Mẫn!
Trên mặt bọn họ không còn một tia máu, mắt và miệng đều nhắm chặt.
Chìm chìm nổi nổi trong máu.
Khi tôi đang nhìn vào của Lão Ngô, tất cả những khuôn mặt khác đều mở mắt ra.
Tôi cảm nhận được sự oán độc trong những ánh mắt đó.
Toàn thân tôi như bị kim châm.
Sợ hãi trong lòng cũng lên đến đỉnh điểm.
"Giả! Đều là giả!" Tôi run rẩy không nhìn thứ bên trong dòng sông máu này nữa.
Tôi vội nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, lục lọi trong balo.
Lúc này tay tôi có cảm giác ngứa ngáy, dường như chạm vào vật gì đó.
Tôi sờ soạng, là….tóc.
Tôi biết là do nữ quỷ kia giở trò!
81.
Cố không nhìn lên, tôi tiếp tục lần mò trong túi.
Khoảnh khắc tiếp theo, mái tóc từ từ cuộn quanh cổ tôi.
Nó ngày càng siết chặt hơn, như thể có vô số bàn tay đang bóp cổ tôi.
Tôi không thể thở được, mắt trợn lên vì thiếu không khí.
Đang lúc khẩn cấp, tôi lấy một thứ gì đó trong túi ra và ném nó lên đỉnh đầu.
Tôi như không trọng lượng, ngã xuống đất, thở hổn hển.
Lúc này, trong thang máy không còn máu nữa, một giọt cũng không có.
Tôi mơ hồ nhìn thấy một đôi chân.
Thứ đó vẫn chưa rời đi, vẫn chờ thời cơ để giết tôi.
Bây giờ tôi cần phải bình tĩnh lại, những gì tôi thấy trước mắt có thể chỉ là ảo giác.
Mặc dù cảm giác rất chân thật.
Nhưng vì có quy tắc hạn chế, nữ quỷ sẽ không trực tiếp hại được tôi.
Tất cả những gì cô ta có thể làm là dọa tôi bằng ảo giác.
Để tôi vi phạm các quy tắc.
Sau khi chắc chắn điều này, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi nhặt thanh kiếm được ghép lại từ các đồng tiền bằng đồng trên mặt đất và nắm chặt nó trong tay.
Nữ quỷ dường như rất sợ thứ này.
Cô ta hung ác nhìn tôi chằm chằm, nhưng sau đó co rúm lại trong góc thang máy.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên phá vỡ sự im lặng.
Xào xạc.
Có âm thanh như radio bị mất tín hiệu, phát ra từ loa của thang máy.
Một lúc sau, một giọng nói rõ ràng của con người vang lên:
"Lâm Huệ, tôi nhìn thấy cô rồi, tôi là Diệu Vấn.”
Nghe giọng nói quen thuộc, tôi vô cùng mừng rỡ.
Vừa định trả lời, lại liếc thấy nữ quỷ phía sau đang cười đến quái dị.
Tôi vội ngậm chặt miệng và chợt nhớ ra.
Một trong những quy tắc là không thể nhấn nút báo động thang máy, nếu có người nói chuyện bên trong, tôi không thể trả lời!
82.
Nhưng tôi không nhấn nút báo động, vậy chuyện gì đang xảy ra.
Bên trong loa, giọng nói của Diệu Vấn tiếp tục vang lên:
"Lâm Huệ, cô không muốn biết sư phụ cô đang ở đâu sao?"
Câu nói của anh ấy khiến tôi hoảng hốt.
Mặc dù ở thế giới gương tôi biết được chỉ số an toàn của tôi đã bị phong tỏa.
Nhưng tôi không chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả gì nếu tôi vi phạm quy tắc.
Như khi tôi ở tầng 4, chân tôi đau đến mức tôi không thể đi lại được vì vi phạm quy tắc.
Tôi không thể mạo hiểm.
Âm thanh này, hoặc có thể nói mấy thứ ma quái này đang kích thích tôi vi phạm quy tắc.
Người đang ở sau loa phát thanh dường như biết tôi sẽ không trả lời.
Cười thấp giọng:
"Thầy của cô ở tầng 28, nếu muốn gặp ông ấy thì hãy lên tầng 28.”
Tầng 28? Tại sao lại ở tầng 28.
Thông tin mà thầy tôi để lại cùng với manh mối tôi tìm thấy đều nói cho tôi biết ông ấy đã biến mất sau khi lên tầng 17.
Trong thế giới gương, Diệu Vấn cũng biến mất sau khi lên tầng 17.
Tại sao thứ này lại nói là tầng 28.
Dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng tôi vẫn không hé răng nửa lời.
Ngậm chặt miệng.
Nữ quỷ phía sau dường như đang chờ tôi kích hoạt các quy tắc.
Cô ta nhìn tôi chăm chú.
Giọng nói từ loa tiếp tục: "Cô nhất định phải tới tầng 28."
"Ding dong", tầng 17 đây rồi.
Cửa thang máy mở ra, tôi bước ra ngoài không chút do dự.
Khoảnh khắc thang máy chuẩn bị đóng cửa.
Nữ quỷ bất ngờ nắm lấy cửa thang và ngăn không cho cửa đóng lại.
Đôi mắt cô ta đầy sợ hãi, vô số sợi tóc bắn ra từ đỉnh đầu.
Trước khi tôi kịp phản ứng,những sợi tóc nhanh chóng lao về phía tôi.
Nó đã bọc tôi thành từng lớp, từng lớp.
Giống như một xác ướp.
Và chủ nhân của mái tóc, nữ quỷ, đang dần tiến lại gần tôi.
Mái tóc quấn quanh người tôi cứng như thép, khiến tôi không cử động được.
Tôi chỉ có thể bất lực nhìn khuôn mặt của nữ quỷ ngày càng tiến lại gần hơn.
83.
Tôi không kích hoạt quy tắc, nữ quỷ này làm sao có thể công kích tôi.
Chẳng lẽ lại là ảo giác sao, nhưng tôi đã ra khỏi thang máy rồi!
Mặt cô ta càng lúc càng gần, dần dần chỉ cách tôi một cm.
Chóp mũi của cô ta chạm vào mũi tôi, thậm chí có thể ngửi thấy mùi máu trên người cô ta.
Tôi nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt nữ quỷ.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô ta đã làm một việc khiến tôi cảm thấy không thể tin được.
Nữ quỷ áp trán mình vào trán tôi thật chặt.
Một kí ức không thuộc về tôi chợt hiện lên trong đầu.
Đó là quá khứ của nữ quỷ trong thang máy, cô ta đang kể cho tôi nguyên nhân cái chết của mình và bí mật của tòa nhà tử thần mà cô ta biết.
Chỉ là trước mắt cô ta vẫn còn muốn mạng của tôi.
Tại sao cô ta lại làm vậy?
Nữ quỷ từ từ thu hồi tóc đang bao quanh tôi.
Lúc này cô ta vẫn đứng trong thang máy không đi ra.
Khi tôi định hỏi nguyên nhân tại sao.
Vô số bóng đen đột nhiên xuất hiện sau lưng nữ quỷ.
Quấn từ sau lưng cô ta đi lên.
Từng chút một, nó đang nuốt chửng cô ta.
Ánh mắt nữ quỷ vô cùng kinh hãi, hai tay nắm chặt cửa thang máy.
Cô ta dường như muốn ra khỏi đó, nhưng càng ngày càng có nhiều bóng đen xuất hiện phía sau.
Từ từ che phủ cơ thể, bàn tay và cuối cùng là đầu của cô ta, tất cả đều bị nuốt chửng.
Có một tiếng nổ lớn, thang máy đống sầm cửa lại.
Bóng đen…lại là bóng đen!
Bóng đen của thế giới gương sao có thể đến đây được.
Tại sao bóng đen này lại nuốt chửng nữ quỷ!
Không đợi tôi kịp suy nghĩ, hình ảnh trước mặt đã thay đổi.
Thang máy đã không còn, thay vào đó là một tấm gương lớn.
Tôi nhìn mình trong gương, cảm thấy vô cùng hốt hoảng.
Nhìn xung quanh, tôi đang ở trong nha vệ sinh?
Trước tình huống này, tôi cũng kịp thời phản ứng lại.
Trong quy tắc 29, việc trao đổi không gian thường diễn ra ở tầng 17 và 18.
Tức là tôi đã kích hoạt quy tắc tầng 17 hoặc tầng 18.
Nhìn vào những thẻ xanh đỏ không thể giải thích được trong tay mình.
Tôi chợt nhận ra bây giờ tôi đang rơi vào mối nguy hiểm rất lớn.
Bởi vì một trong những quy tắc ở tầng 17 và 18 là cứ 10-15 phút sẽ có sinh vật lạ tuần tra!
84.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là tôi thực sự đang ở tầng mấy.
Tôi kiểm tra thời gian trên đồng hồ đã 4:23 sáng.
Như đã đề cập trong các quy tắc, ở tầng 17 cứ sau 15 phút sẽ có thứ đó đi tuần tra, còn tầng 18 là sau 10 phút.
Điểm khác biệt giữa hai nơi là thời gian tuần tra.
Đến lúc đó, chỉ cần trốn trong một khu vực an toàn.
Chỉ cần những thứ đó xuất hiện hai lần là có thể xác định đây là tầng nào.
Tại sao cần phải đợi chúng xuất hiện hai lần.
Vì bây giờ tôi không chắn chắn được đây là tầng nào.
Cuộc kiểm tra đầu tiên phụ thuộc vào sự xuất của tôi ở nơi này, có nghĩa tôi là người kích hoạt quy tắc ở đây.
Hoặc ngay cả khi không có ai, họ cũng sẽ tuần tra ngẫu nhiên.
Tôi nhìn xung quanh và thấy nhà vệ sinh phía sau.
Cửa nhà vệ sinh yếu đến mức tôi không chắc mình có thể trốn ở đây mà không bị phát hiện hay không.
Tôi lấy từ trong ba lô ra một quả hồ lô bằng đồng, trông giống như bùa chú của quỷ dữ.
Tôi không biết nó có hữu ích hay không.
Trên miệng bầu còn có dây buộc.
Tôi nhìn quanh, nhà vệ sinh ở cuối cùng có lẽ được sử dụng để đặt đồ lặt vặt.
Có rất nhiều túi đựng rác và giẻ lau treo trên khung cửa.
Tôi lấy một miếng giẻ xuống, treo quả bầu lên, mở cửa và trốn vào nhà vệ sinh.
Với kinh nghiệm trước đó, tôi hoàn toàn tin tưởng vào hồ lô bằng đồng này.
Cho dù không giết được những thứ kia, nhưng ít nhất nó có thể bảo đảm an toàn cho tôi.
Trốn không bao lâu, ngoài cửa truyền đến âm thanh nhàn nhạt từ xa của dây xích kéo lê dưới sàn.
Cạch, cạch, cạch.
Tiếng dây xích kéo lê dưới sàn ngày càng gần hơn, âm thanh chói tai khiến tôi nổi da gà.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người là gì?
Đó chính là điều mình không biết.
85.
Vì không biết nên con người sẽ tự tưởng tượng dựa trên những thứ đáng sợ nhất trong tiềm thức của họ, từ đó dẫn đến sự sợ hãi tột độ.
Thứ mà tôi tưởng tượng lúc này là một người thè lưỡi dài, đội mũ chóp cao và mặc áo choàng đen. Kéo sợi xích sắt, đầu kia của sợi xích là con mồi cần bắt.
Tôi không khỏi rùng mình, bóng đen của bộ phim kinh dị mà tôi đã xem khi còn nhỏ phủ lên người tôi.
Âm thanh ngày càng gần, âm thanh đó dừng lại ở trước cửa.
Tôi nín thở.
Hừ... nó đi xa rồi.
Nó không vào đây.
Giây tiếp theo, tôi tát vào mặt mình, thứ đó đang quay trở lại.
Âm thanh vốn đã xa dần, nay đang chậm rãi đến gần.
Cuối cùng, nó đứng ngoài cửa, không nhúc nhích.
Có phải nó đã phát hiện ra tôi rồi không?
Như để chứng minh cho suy đoán của tôi, thứ đó bước vào.
Mở hết cửa nhà vệ này đến cửa nhà vệ sinh khác.
Rầm! Rầm! Rầm!
Khoảng cách ngày càng gần.
Sau khi mở cửa nhà vệ sinh bên cạnh, nó im lặng hồi lâu.
Lúc này tôi hồi hộp đến mức suýt quên thở.
Lúc tôi đang do dự có nên lợi dụng khe hở này trốn vào nhà vệ sinh bên cạnh, hay là liều mạng với nó?
Tại sao vẫn không có động tĩnh gì?
Bên ngoài yên tĩnh, tôi chắc chắn thứ đó vẫn chưa rời đi.
Lúc này, hẳn là nó đang đứng ở cửa bên ngoài buồng vệ sinh.
Chẳng lẽ quả hồ lô bằng đồng đã có tác dụng?
Khi tôi muốn tìm một vật gì đó có thể phản chiếu được để xem tình hình bên ngoài.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi bất ngờ nhìn thấy một cái đầu người kỳ lạ phía trên nhà vệ sinh.
Lúc này, hắn liếm môi cười hắc hắc: "Tao tìm được mày rồi."
Thần kinh căng thẳng khiến tôi rút khẩu súng trong túi bên hông và bắn ba phát vào mặt hắn.
Pằng pằng pằng! Viên đạn xuyên qua mặt, để lại vết thương, máu không ngừng rỉ ra.
Tôi biết những thứ này chắc chắn không sợ súng.
Thừa dịp hắn dừng lại, tôi lấy ra một lá bùa trong túi.
Hướng mặt hắn vỗ xuống.
86.
Sau đó tôi lập tức mở cửa, cầm trái bầu hồ lô và bỏ chạy.
Giờ đây tôi mới nhìn rõ toàn cảnh của cái thứ này.
Phần dưới cơ thể của hắn chỉ có một cái ruột thật dài.
Đầu ruột còn lại vương vãi dưới sàn, trên ruột dày đặc những chiếc đinh sắt.
Hóa ra tiếng xích sắt kéo lê trên sàn mà tôi nghe được trước đó thực ra là...
Tôi cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng sau một khắc, cái đầu chậm rãi tỉnh lại, trên mặt chỗ vết thương do đạn bắn gây ra cũng đang nhanh chóng thu nhỏ lại.
Tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu.
Lấy ruột trên sàn, luồn qua tay cầm bồn cầu và thắt nút lại.
Trước khi thứ này có thể phản ứng, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau lưng tôi thứ đó dần dần tỉnh lại.
Có lẽ hắn đã phát hiện ra những gì tôi làm nên đã nổi cơn thịnh nộ.
Có tiếng đập cửa dữ dội trong nhà vệ sinh.
Ngay lúc tôi đang do dự không biết đi đâu thì một bàn tay bịt miệng kéo tôi vào một căn phòng.
Trước khi nhìn rõ người đó là ai.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng vang lên, tôi nắm chặt khẩu súng. Sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
Người đó đặt ngón tay lên miệng và làm điệu bộ im lặng với tôi.
Sau đó anh ta nhẹ nhàng bước tới cửa dò xét.
Lúc này, thứ trong nhà vệ sinh cũng đã thoát ra được, hắn từ nhà vệ sinh đi ra.
Những chùm ruột phía sau đang kéo theo cánh cửa nhà vệ sinh.
Hắn tức giận rống to, ngoài cửa nhất thời náo nhiệt vô cùng.
Một lúc sau, âm thanh nhỏ dần.
Tôi nhìn bóng dáng quen thuộc này hỏi: "Anh là người hay quỷ?"
Anh ta chậm rãi quay lại.
"Tôi là đồng nghiệp và là bạn của cô, người đã cùng cô hợp tác trong công việc nhiều năm qua, Diệu Vấn."
"Tôi không phải người cũng không phải quỷ."
"Nhưng cô phải nhớ kỹ, tôi sẽ không hại cô!"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệu Vấn, tôi cảm thấy bối rối.
87.
Tôi nhớ khi gặp Lão Ngô giả ở tầng 4, đôi mắt của ông ấy đã từng khiến tôi cảm thấy quen thuộc và đáng tin cậy.
Vì vậy, với những bài học kinh nghiệm trong quá khứ, tôi không thể mất cảnh giác một lần nữa.
“Sao anh lại xuất hiện ở đây!” Tôi cảnh giác nhìn anh ấy, giữ một khoảng cách an toàn nhất định.
Diệu Vấn thấy tôi trong tình trạng này, là đồng đội nhiều năm, anh ấy cũng biết tôi đã không còn tin tưởng anh ấy nữa.
Diệu Vấn lùi lại một bước và nở nụ cười gượng gạo, để cho tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Sau đó, anh ấy lấy thứ gì đó ra khỏi túi.
Thấy Diệu Vấn lấy đồ ra, tôi trở nên căng thẳng, khẩu súng trong tay bất giác giơ lên nhắm vào anh ấy.
Nếu Diệu Vấn có bất kỳ hành động nào, tôi sẽ không do dự mà nổ súng.
Nhưng những gì anh ấy lấy ra chỉ là một chiếc điện thoại di động?
Diệu Vấn bật đèn pin trên điện thoại và chiếu vào mặt mình.
Sau đó tôi mới nhận ra Diệu Vấn... thực sự là một xác chết.
Tôi đã làm cảnh sát được vài năm, tôi có thể phân biệt được giữa người sống và người chết.
Các vết tử thi trên cơ thể không thể làm giả được.
"Anh... tại sao lại biến thành như vậy!"
Chẳng lẽ linh hồn của anh ấy cũng trở về thân thể sao? Lão Ngô nhờ một tấm bùa dẫn hồn trợ giúp mà trở về thân thể trong thời gian ngắn.
Làm sao anh ấy có thể làm được điều đó?
Đối với những nghi ngờ của tôi, Diệu Vấn cũng thành thật kể hết mọi chuyện.
"Sau khi chúng ta tách khỏi nhau, thang máy đến tầng 5, tôi đã bị lừa. Ha ha, nói như vậy thật nực cười, tôi xem đứa bé kia như em gái."
Diệu Vấn từng nói với tôi anh ấy có một cô em gái nhỏ hơn anh ấy 5 tuổi.
Nhưng đã qua đời khi còn nhỏ.
“Tôi bị nó đưa vào ảo giác, cho rằng con bé là em gái của tôi. Tôi cùng con bé sống với nhau rất lâu.”
"Về phần mình chết như thế nào, tôi cũng không nhớ rõ, chỉ biết khi tỉnh táo lại, tôi đã không ở trong thế giới này."
Tôi nhìn Diệu Vấn thăm dò hỏi, "Sau đó, anh đã đi đâu?"
Diệu Vấn ngẩng đầu nhìn tôi: “Thế giới gương.”
"Tôi đã gặp thầy cô ở đó. Là ông ấy giúp tôi rời khỏi thế giới gương, trở về thế giới hiện thực."
88.
"Sao có thể! Tôi đã từng đến thế giới gương, nhưng sư phụ của tôi không có ở đó..." Tôi nghi ngờ nhìn Diệu Vấn.
Diệu Vấn không hoảng sợ, bình tĩnh nhìn tôi: “Cô chắc chắn thầy của cô vẫn giữ dáng vẻ quen thuộc mà cô biết sao?”
Lúc này đầu óc tôi quay cuồng, nhất thời không hiểu ý của anh ấy.
"Thầy của tôi đã giúp anh như thế nào?"
“Cô có biết thẻ BUG không?” Diệu Vấn giải thích.
"Cô nên biết, giả sử quy tắc được kích hoạt tại A, như vậy ít nhất sẽ bị khấu trừ số lần an toàn, tệ nhất là chết và đi đến thế giới gương. Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần kích hoạt quy tắc, nhất định sẽ có ký hiệu, mà loại ký hiệu này chỉ có thể tạm thời khôi phục tại B.”
Mặc dù Diệu Vấn nói rất mạch lạc, nhưng tôi vẫn chưa hiểu được.
Những lý luận này trước đây tôi cũng đã đưa ra.Nhưng nó có liên quan gì đến việc thầy của tôi giúp anh ấy ra khỏi thế giới gương?
Thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Diệu Vấn tiếp tục giải thích:
"Cô nên biết chính tôi là người đã kích hoạt quy tắc ở tầng 5."
“Sau đó, cô ta dùng xác của tôi để dụ những người còn sống khác lên tầng 5. Mà thân thể của tôi ở trong thang máy, bị nữ quỷ tấn công, trong thời gian ngắn liền mất đi ký hiệu.”
“Sau này cô phá vỡ quy tắc của tầng 5, ký hiệu tầng 5 trên người tôi hoàn toàn biến mất."
"Nhân lúc này, thầy của cô đã giúp tôi rời khỏi thế giới gương đến thế giới thực. Tôi có quyền kiểm soát cơ thể và có ý thức riêng của mình.”
"Chỉ là thân thể của tôi đã là một xác chết..."
89.
Mặc dù trước đó tôi như rơi vào sương mù, hoàn toàn mờ mịt nhưng bây giờ có lẽ tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng, tại sao thầy tôi lại giúp Diệu Vấn?
Tại sao thầy lại không xuất hiện khi nhóm của chúng tôi đến thế giới gương?
Tôi nói với Diệu Vấn những nghi ngờ của mình.
"Khi tôi nhìn thấy thầy của cô, ông ấy không còn hình dạng con người nữa mà ở dạng bóng đen. Nếu ông ấy không viết trên mặt đất, tôi sẽ không nhận ra đó là thầy cô."
Những lời của Diệu Vấn khiến tôi hoảng hốt, bóng đen có phải là thầy của tôi không?
Khi tôi ở 404, có phải thầy đã nhắc nhở tôi?
Nhưng mà ngoài bóng đen tôi nhìn thấy ở 404, sau đó ở thế giới gương chúng tôi cũng gặp phải bóng đen!
"Thầy tôi còn nói gì nữa? Tại sao ông ấy không rời đi? Tại sao lại biến thành như vậy?" Tôi vội vàng hỏi.
"Thầy cô không nói cho tôi biết, sau khi cứu tôi, chỉ nhờ tôi giúp đỡ cô. Ông ấy bảo tôi nói với cô hãy rời khỏi đây và đừng bao giờ quay trở lại nơi này nữa.”
Sau khi nghe Diệu Vấn nói, tôi càng không thể hiểu được, sư phụ của tôi không phải là người chủ nghĩa anh hùng như vậy.
Trừ phi thứ ông ấy gặp đã khiến ông biết tôi vào đây chắn chắc sẽ thua cuộc.
Ngược lại, nếu còn một tia hy vọng, ông ấy sẽ cố gắng.
“Anh có biết thầy tôi ở đâu không?” Tôi không thể bỏ mặc thầy, đồng đội của tôi vì tôi mà chết, còn có rất nhiều bí ẩn chưa được giải quyết.
Nếu tôi bỏ đi, suốt cuộc đời này tôi cũng không bao giờ cảm thấy thanh thản được.
"Cô định làm gì? Cô còn muốn đi tìm thầy của mình? Không được, cô phải rời khỏi đây!" Diệu Vấn kéo tay tôi, bàn tay anh lạnh như băng.
"Anh chỉ biết thầy tôi muốn tôi rời khỏi đây, nhưng anh có từng nghĩ tới, tôi đã tham gia trò chơi này, muốn đi cũng không dễ dàng như vậy.”
Tôi nói với Diệu Vấn những gì tôi đã gặp trong thế giới gương, và tôi bị chọn làm Lầu Thần.
Diệu Vấn có chút sững sờ.
“Tôi và anh là đồng đội nhiều năm, anh hẳn phải biết làm cảnh sát là như thế nào. Tôi sẽ không để những bí ẩn chưa được giải mã mà từ bỏ, chỉ biết sống cả đời trong sự mê muội.”
"Tòa nhà tử thần này thật không thể hiểu được, trong tương lai, bất kỳ ai đi nhầm vào đây cũng sẽ xảy ra chuyện.”
"Quan trọng nhất là, tôi không thể để anh và thầy của mình vĩnh viễn ở lại chỗ tối tăm này!”
Diệu Vấn vẫn muốn thuyết phục tôi, nhưng tôi lập tức cắt ngang:
“Anh nghĩ tôi vẫn sống sót nếu tôi ra ngoài sau khi anh chết sao?"
“Anh cho rằng tôi có thể trơ mắt nhìn thầy cùng đồng đội chết không rõ ràng, sự thật đã ở trước mắt, tại sao tôi lại lui bước?”
" Diệu Vấn, tôi không làm được! Đó không phải là tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT