Chờ qua một ngày, hai người mới trườn mặt ra khỏi sơn động. Lại trốn thêm thêm mấy ngày, vòng qua nhiều nơi khác nhau, sau khi xác nhận an toàn, hai người mới tìm một thôn xóm, thu xếp cho ông cháu Cảnh gia.
Trình Chu đã nghèo tới héo queo, khác với Cố Thanh Miên móc một cái ra hai ba món đồ cổ, đổi được chút bạc. Thậm chí y mò mẫm hồi lâu, cũng không biết từ xó xỉnh nào mò được một mảnh sứ hoa sen nhỏ, làm cho Cảnh Thừa xỉu luôn không tỉnh.
Cuối cùng Cố Thanh Miên suy nghĩ, vẫn là để lại một khối ngọc bài tinh mỹ: “Sau này nếu gặp phiền phức thì cứ bóp nát bài tử này.”
Rồi tự hỏi đến sức lực phàm nhân, y lại bổ sung: “Đập cũng được, đập thêm vài lần.”
“Chỉ cần ta còn ở nhân thế, nhất định sẽ tương trợ.”
Trình Chu nói nhỏ: “Gỡ trận pháp trên đó không phải là được rồi sao?”
Cố Thanh Miên: “Không dối gạt Trình huynh, ta sẽ không.”
Trình Chu: “….”
“Niệm khẩu quyết cũng được, người đã làm giúp ngươi cũng nên nói.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play