Ba ngày sau khi ký hợp đồng, Tần Úc Tuyệt rảnh rỗi nên quay về thành phố Liễu Xuyên một chuyến.

Hôm ấy là sinh nhật mẹ cô.

Từ Đồng Nam đến Liễu Xuyên mất hơn một tiếng đi tàu cao tốc.

Về đến nhà, mẹ Tần đang vội vàng chuẩn bị bữa trưa nên nghe thấy tiếng mở cửa cũng không ngoảnh lại nhìn: “Úc Úc về rồi à, chia bánh ngọt trên bàn cho bố và chị gái đi con.”

Tần Úc Tuyệt buông đồ trong tay xuống, gật đầu đi tới bàn cắt hai miếng bánh rồi đặt trước di ảnh của bố và chị gái Tần Thư Ly.

Cô lẳng lặng nhìn rồi cúi người nói nhỏ: “Bố ơi, chị ơi, con về rồi đây.”

Mẹ luôn nhớ phần cho bố và chị gái vào ngày lễ và sinh nhật.

Giống như họ vẫn luôn ở đây.

“Dạo này làm việc có vất vả không con?”

Sau khi xong việc, mẹ Tần lấy tạp dề lau nước trên tay rồi đến bên cạnh Tần Úc Tuyệt, vừa ngắm khuôn mặt con vừa đau lòng than: “Gầy đi rồi.”

Tần Úc Tuyệt tươi cười nắm tay mẹ Tần: “Gầy đâu mẹ, người đại diện còn nói con cần giảm béo đấy.”

Advertisement

“Giảm gì chứ? Con quay phim không cần mạng à.”

Mẹ Tần tức giận nhéo nhéo mặt Tần Úc Tuyệt rồi giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô: “Vào phòng nghỉ đi, xong cơm mẹ gọi.”

“Vâng.”

Tần Úc Tuyệt cười, dựa vào vai mẹ Tần làm nũng rồi duỗi lưng chuẩn bị về phòng mình ngủ một lát.

Lúc đi ngang qua hành lang, cô thấy cửa phòng chị gái Tần Thư Ly đang mở, như thể đang thông gió.

Đồ đạc trong phòng vẫn rất gọn gàng không hề bám bụi, ngay cả lọ hoa trên bàn làm việc vẫn còn tươi như thể trong phòng vẫn luôn có người ở.

Đã nhiều năm trôi qua nhưng những thứ này vẫn được bảo quản kĩ càng.

Như thể không nỡ lãng quên.

Tần Úc Tuyệt cay mũi, nhấc chân vào phòng.

Trên giá sách bày một quyển nhật ký, là nhật ký của chị gái Tần Thư Ly hồi còn sống, trang giấy bên trong đã nhăn nheo như đã được đọc nhiều lần.

Tần Úc Tuyệt cầm lấy, ngồi trên giường lật ra một trang ——

[2008.7.9 Tôi gặp một người, rất muốn đến gần anh ấy, đây là điều tôi thầm kín. X là họ của anh ấy, tôi muốn cất tên anh ấy trong này.]

[2008.11.12 Anh ấy nhớ tên tôi rồi.]

[2008.12.21 Anh ấy đáp lại tình cảm của tôi, đây thật sự là mùa đông ấm áp nhất tôi từng trải qua.]

……

[2010.1.16 Tôi tự nhủ rằng đây không phải là cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà, nhưng tôi không nghĩ rằng người tôi yêu tha thiết lại dùng những ngôn ngữ bẩn thỉu để miêu tả tôi.]

[2010.3.11 Tôi đã nói dối Úc Úc, nói với em ấy mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng tôi đã chán ghét bản thân, chán ghét tên của chính mình.]

[2010.4.24 “Kinh tởm”, anh ấy dùng hai chữ này đáp lại tiếng cầu cứu của tôi.]

[2010.4.25 Tôi đã từng được rất nhiều người theo đuổi nói lời yêu, nhưng bây giờ tôi mới biết, hoá ra từ trước đến nay chẳng ai yêu mình.]

[2010.4.26 Xin lỗi, tôi xin lỗi.]

Advertisement

“Bộp.”

Giọt nước mắt lăn trên trang giấy ố vàng.

Tần Úc Tuyệt rũ mắt xoa xoa chóp mũi, đóng quyển nhật ký lại.

“Lại nghĩ đến chuyện của chị à?” Giọng nói dịu dàng của mẹ Tần từ phía sau truyền đến.

Tần Úc Tuyệt nghiêng đầu rồi mỉm cười: “Không ạ, con tuỳ tiện xem thôi.”

“Trước đây mẹ cũng cảm thấy bàng hoàng lắm, mãi sau cũng nghĩ thông.” Mẹ Tần thở dài, bình tĩnh vươn tay cầm lấy quyển nhật ký rồi đặt lại lên giá sách: “Mọi người không biết nhưng chúng ta tin chị con là đủ rồi.”

Năm 2010, Internet vẫn chưa phát triển.

Mọi tin đồn về giới giải trí đều được các trang báo nổi tiếng đưa tin.

Hồi Tần Thư Ly đang nổi tiếng, một trang báo nổi tiếng tung tin cô được bao nuôi, còn đưa ra vài tấm ảnh với góc chụp cực kỳ mờ ám.

Giới giải trí lập tức tràn ngập các tin tức tố cáo cô có hành vi không đứng đắn, lại còn có nhiều bức ảnh không đứng đắn được chỉnh sửa bằng photoshop.

Hồi đó tin đồn luôn khiến người ta dễ dàng tin tưởng hơn là làm sáng tỏ nó.

Thời điểm ấy Tần Thư Ly mới vừa tròn hai mươi, vẫn đang độ tuổi của một cô bé.

Cuối cùng không thể chịu được áp lực, chị đã cắt cổ tay tự sát.

Nhưng—

X trong nhật ký của chị gái là ai?

Tại sao người mà chị yêu tha thiết lại dùng hai chữ “kinh tởm” để đáp lại lời cầu cứu cuối cùng của chị?

Lúc đó chị tuyệt vọng đến mức nào cơ chứ.

Sau sinh nhật mẹ, Tần Úc Tuyệt định ở lại thành phố Liễu Xuyên thêm một ngày rồi mới quay lại Đồng Nam chuẩn bị trước cho show.

Đêm đó, cô nhận được một tin nhắn.

Lớp trưởng cũ năm lớp 11 trung học.

Lớp trưởng: [Tiểu Tần, là thế này, tôi nghe có người nói mấy hôm nay bạn về thành phố Liễu Xuyên, ngày mai có rảnh đi thăm thầy chủ nhiệm cùng bọn tôi không? Thầy mới làm phẫu thuật liên quan đến bệnh tim, giờ vẫn đang nằm viện. Mặc dù năm lớp 11 bạn chuyển đi nhưng thầy vẫn nhớ bạn lắm.]

Tần Úc Tuyệt ngẫm nghĩ.

Dù cô chỉ học ở trường hai năm, nhưng thầy chủ nhiệm vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho cô nên cũng có tình cảm.

Chiều mai cô mới đi, cũng không trễ giờ, Tần Úc Tuyệt nghĩ xong thì nhận lời.

Đến điểm hẹn để tập trung tới bệnh viện thì mọi người đã đứng thành hàng, có mấy người khá quen mắt chắc là bạn cùng lớp.

Cũng đã lâu lắm rồi nên Tần Úc Tuyệt không nhớ hết mọi người.

Lớp trưởng thấy cô thì trêu chọc: “Tần đại minh tinh, bọn tôi nghĩ rằng sau này sẽ không gặp bạn đâu đấy.”

Tần Úc Tuyệt cười nói: “Tôi giống người không nể mặt thế cơ à?”

Mọi người xung quanh cười đùa, nói chuyện qua lại nên mọi người cũng không còn câu nệ, mỗi người một câu——

“Úc Úc, lúc trước tôi thấy bạn trên TV, còn khoe khoang với bạn bè. Kết quả mọi người đều không tin tôi quen biết với vị minh tinh nổi tiếng xinh đẹp như vậy, hôm nay nhất định phải chụp một kiểu ảnh để tôi khoe khoang nhé.”

“Đúng thế, nhất định bạn sẽ nổi tiếng thôi.”

“Năm đó bạn chuyển đi, lớp phó thể thao thầm mến bạn còn lặng lẽ khóc với tôi đấy, nhưng đừng nói với bạn ấy là tôi nói nhé.”

Trò chuyện một lúc thì mọi người cũng đã đến đông đủ.

Lớp trưởng lại chần chờ chưa dẫn mọi người vào bệnh viện, lại còn đứng ở ngã tư đợi thêm ai.

Tần Úc Tuyệt hỏi: “Còn có ai chưa tới à?”

Vừa nói xong lập tức có người cười hì hì: “Không cần đoán, nhất định là chờ vị tiểu thiếu gia kia, cậu ta đến muộn cũng là điều bình thường.”

“Tiểu thiếu gia?” Tần Úc Tuyệt lục lọi ký ức, không có người nào phù hợp.

Lớp trưởng giải thích với cô: “Không nhớ là chuyện bình thường, sau khi bạn chuyển đi thì cậu ấy mới chuyển đến lớp mình, lại còn là học sinh chuyển trường nên chắc hai bạn chưa biết mặt nhau.”

“Thế à?” Tần Úc Tuyệt gật đầu, thuận miệng hỏi: “Vì sao gọi là tiểu thiếu gia?”

Lớp trưởng nói đến đây, chậc chậc thở dài rồi nói tiếp: “Đương nhiên bởi vì cậu ấy có tiền, bình thường trong trường cũng không có ai dám đụng đến, vừa đẹp trai còn lưu manh, có nhiều bạn gái thầm mến cậu ấy lắm.”

Tần Úc Tuyệt hiểu ra, tuýp người này không thể thiếu ở các trường: “Hóa ra là bá chủ trường học.”

“Cậu đoán sai rồi.” Lớp trưởng cười cười, lắc đầu: “Tuy rằng nghe có vẻ rất ngổ ngáo nhưng thật ra cậu ấy là phó chủ tịch hội học sinh kế cậu, ngày nào cậu ấy cũng đặt ra kỷ luật, tôn trọng thầy cô và quan tâm các bạn trong lớp chứ không bọn tôi cũng không gọi cậu ấy đến.”

“Thật à?”

“Đúng thế, cậu ấy còn dùng vũ lực đe doạ mấy người hay bắt nạt học đường quét dọn nhà vệ sinh nam, tham gia văn nghệ và làm cổ động viên trên sân bóng rổ nữa đấy.”

“…” Tần Úc Tuyệt im lặng để tưởng tượng ra người đàn ông thô kệch thời trung học với dáng vẻ “Tao phế chân của mày”, nhất thời cảm thấy rất khó tiếp thu.

Người này không phải là học bá nhưng sao còn đáng sợ hơn mấy đứa chuyên bắt nạt học đường nhỉ?

Tần Úc Tuyệt hơi tò mò: “Vậy vị tiểu thiếu gia này tên là gì?”

“Tạ Yếm Trì, tên người này chắc cậu nghe rồi, cũng có tiếng tăm ở Đồng Nam đấy.” Lớp trưởng đáp.

Tần Úc Tuyệt gật đầu: “Ồ, Tạ Yếm Trì.”

Chờ chút.

Không đúng.

Tạ Yếm Trì??!!!

Vừa dứt lời thì phía sau có giọng nam truyền đến, từ xa đã nghe thấy tiếng cười với giọng điệu uể oải.

“Lớp trưởng ơi tôi bảo này, phí đậu xe ở bệnh viện này rất đắt, gọi tôi đến một chuyến thì phải trả tiền đấy.”

Sống lưng Tần Úc Tuyệt cứng đờ, cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi quay đầu.

Chạm phải đôi mắt đào hoa đang cười của Tạ Yếm Trì.

…… Con mẹ nó.

Sao trốn đến tận thành phố Liễu Xuyên còn đụng phải tên thương gia đen tối này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play