Hiển nhiên Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong không để lời Lý Trạch Vũ trong lòng.

Ngay sau đó.

Hai người nhảy lên, giống như hai con mãnh hổ trên núi nhảy vồ vào đàn cừu.

""A"

"Ôi.."

Mỗi lần Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ra tay đều sẽ có một tên mặc đồ đen ngã xuống, tiếng kêu rên vang vọng.

Vẻ mặt Lâm Đông Cường cứng đờ, gã ta dần lộ ra vẻ sợ hãi.

Lý Trạch Vũ thì lại ngồi xuống ghế đá bên ven đường, chân bắt chéo, miệng ngậm thuốc lá, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ.

Chỉ trong vài phút, mấy chục thành viên của Hưng Nghĩa Các đều nằm liệt trên mặt đất, bảy tám người còn lại không hẹn mà cùng lùi về phía sau, không ai dám tiến lên.

"Thiếu chủ, hai tên này có vẻ là võ giả, hay là chúng ta đi trước đi!"

Một gã tóc vàng lo lắng nhắc nhở. Lâm Đồng Cường gật đầu: 'Đi mau!" Nhưng mà đúng lúc này, tiếng còi báo động truyền đến.

Bốn năm xe của phòng pháp vụ lần lượt dừng lại, hơn chục nhân viên pháp vụ xuống xe.

"Tất cả dừng tay cho tôi, ôm đầu ngồi xuống đất!" Đội trưởng lớn tiếng quát.

Cùng lúc đó, Trần Thanh Tuyết vội vàng chạy ra, cô thấy người của phòng pháp vụ đã đuổi tới thì thở phào.

Rõ ràng là cô gọi người phòng pháp vụ đến, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của ba người Lý Trạch Vũ.

"Mấy anh không sao chứ?"

Trần Thanh Tuyết đi đến bên cạnh Lý Trạch Vũ, vẻ mặt quan tâm.

Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn bâng quơ nói: "Tôi có thể có chuyện gì được?”

"Đội trưởng Phùng, anh đến đúng lúc lắm! Bọn họ bẻ gấy chân tôi, anh mau bắt bọn họ lại!"

Lâm Đông Cường nhìn thấy người của phòng pháp vụ thì không sợ hãi, ngược lại gã ta còn thở phào nhẹ nhõm.

Phùng Thương nhìn Lâm Đông Cường không thể đứng thẳng được, anh ta có hơi khó tin.

Ở Tuyên Thành vậy mà lại có người dám ra tay với thiếu chủ Hưng Nghĩa Các?

"Đội trưởng Phùng, chuyện hoàn toàn không phải như

vậy.

Trần Thanh Tuyết chỉ vào Lâm Đông Cường, cô giải thích: "Rõ ràng là gã ta tập hợp mấy chục tên đàn em gây bất lợi cho bạn tôi, bạn tôi chỉ là phòng vệ chính đáng!"

Phùng Thương khoát tay áo, anh ta nói: "Mấy người không cần nhiều lời, đội trưởng tôi đương nhiên sẽ điều tra rõ chuyện này."

Anh ta vừa nói chuyện vừa đi đến trước mặt Lý Trạch Vũ, anh ta nhướng mi hỏi: 'Là anh đánh gãy chân ngài Lâm?”

"Anh không có tư cách nói chuyện với thiếu gia của bọn tôi!"

Vật Tương Vong nắm tay lại, gã khí phách nói: "Đi gọi trưởng phòng pháp vụ đến!"

Hít... Mọi người ở đây đều hít sâu.

Mặc dù Phùng Thương là một đội trưởng nhỏ của phòng pháp vụ nhưng dù sao cũng là người của cơ quan, đến Lâm Đông Cường là thiếu chủ của Hưng Nghĩa Các cũng không dám dễ dàng đắc tội.

Lý Trạch Vũ đứng dậy, hắn trêu tức nhìn Phùng Thương: "Anh muốn ra mặt thay cho đám bại hoại kia?"

"Làm phiền anh nói chuyện chú ý một chút."

Phùng Thương nhíu mày, anh ta vỗ đồng phục trên người, mạnh mẽ nói: "Bọn tôi sẽ không ra mặt thay cho bất cứ ai, chúng tôi chỉ biết xử lý công bằng theo pháp luật!"

"Tốt lắm."

Lý Trạch Vũ thản nhiên cười hỏi: "Một khi đã như vậy, anh còn không mau bắt đám cặn bã kia lại?”

"Chúng tôi biết nên làm như thế nào, không cần người khác dạy."

Phùng Thương nói xong, anh ta hạ giọng nói tiếp với Lý Trạch Vũ: "Cá nhân tôi cho rằng anh đánh rất đúng! Cái tên vô liêm sỉ kia nên bị dạy dỗ."

Hưng Nghĩa Các có tiếng xấu ở Tuyên Thành, nếu không phải không có đầy đủ bằng chứng, phòng pháp vụ đã sớm trừng trị bọn họ.

Phùng Thương biết được có người đánh gãy chân Lâm Đông Cường, nếu không phải thân phận của mình đặc biệt, anh ta suýt chút nữa võ tay khen ngợi.

"Ừ, mấy anh không làm thất vọng bộ đồng phục trên người."

Lý Trạch Vũ vừa lòng khen.

Lâm Đông Cường tức giận, gã ta gằn giọng chất vấn: "Đội trưởng Phùng, chân của tôi bị anh ta đánh gãy, chẳng lẽ anh muốn bao che cho hung thủ sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play