Lang Vương nhếch mép cười: “Chắc cậu không biết đâu, lúc cậu rời khỏi thế giới Hắc Ám, cô nàng đó đi khắp nơi tìm cậu, chẳng qua là...

Lý Trạch Vũ cười khổ: “Chẳng qua là muốn xử tôi? Đúng không?” "Ừừ"

Lang Vương gật đầu, tò mò hỏi: “Ê này, có phải cậu làm chuyện bạc tình bạc nghĩa với người ta không?”

Nói xong, ông ta còn chà hai tay, không kìm được hỏi: “Phụ nữ của tộc. Vampire với phụ nữ loài người chúng ta, kiểu nào sướng hơn nhở?”

"Cút!" Lý Trạch Vũ giơ ngón giữa. "Ha ha ha, không muốn nói thì thôi, đừng nóng mà.”

Lang Vương không cười nữa, nói lảng sang chuyện khác: “Tóm lại cậu phải cẩn thận, dù sao tộc Vampire không dễ chọc đâu!”

“Hừ, ông đây mà muốn tiêu diệt ai, chẳng kẻ nào cứu nổi đâu!”

Lý Trạch Vũ cất tiếng bá đạo: “Nếu tộc Vampire dám xen vào việc của người khác, ông đây sẽ lôi tất cả bọn đó ra ngoài phơi nắng!”

Shhh...

Lang Vương cảm nhận được sát khí khủng khiếp trên người hắn, ông ta không khỏi hít hơi thật sâu.

“Đing đing đỉng...” Tiếng chuông điện thoại di động của Lang Vương đột ngột vang lên. “Ha ha, là U Linh gọi tới!”

Lang Vương cầm di động, ấn nút nghe máy.

“Nhả lẹ!”

Hả?

U Linh ở đầu dây bên kia sửng sốt, không hiểu hỏi lại: “Nhả gì cha?”

Lý Trạch Vũ cũng không hiểu ý Lang Vương.

Ngay sau đó lại nghe Lang Vương tỏ vẻ trầm ngâm: “Có rắm gì nhả lẹ!” Đù mới

Lý Trạch Vũ giơ ngón cái lên, suýt bật cười thành tiếng.

“Lang Vương!”

U Linh đột ngột giở giọng lạnh teo: “Ông muốn chọc giận bổn Đế sao?” “Không nhả hả? Thế cúp nhá!”

Lang Vương đúng là không thèm nể người ta miếng nào.

U Linh ở đầu dây bên kia im lặng, nhưng Lang Vương và Lý Trạch Vũ đều có thể tưởng tượng được giờ phút này gã rất tức giận.

“Quân đế xuất hiện rồi!” U Linh trầm giọng: “Chuyện này ông biết chưa?”

Nói thừa, Quân đế ở cạnh tao nè mày!

Nhưng Lang Vương không nói vậy, mà chỉ cười khẩy: “Bộ ông tưởng tin tình báo của tôi yếu hơn ông sao? Nói thẳng suy nghĩ của ông đi ông nội!”

“Được!”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Cơn giận của U Linh từ từ tan đi, gã trầm giọng nói: “Tôi cảm thấy đến lúc chúng ta nên hợp tác với nhau, cùng nhau loại bỏ mối họa Quân đế, tới lúc đó cả thế giới Hắc Ám này sẽ thuộc về chúng ta!”

Lang Vương cười khẩy: “Đoán chừng tới đó chắc ông lại nghĩ cách xử tôi luôn chứ gì? Kế tiếp một mình ông sẽ lên ngôi thống trị cả thế giới Hắc Ám hỉ!”

Đây vốn là những lời hiểu ngầm không nói ra, U Linh không rõ tại sao Lang Vương lại nói, gã đành cười trừ: “Đó là chuyện về sau, trước mắt kẻ địch của chúng ta là Quân đế, không phải sao?”

Lang Vương nhìn thoáng qua Lý Trạch Vũ điềm nhiên như không, cười ha ha: “Ông nói rất đúng!”

U Linh đề nghị: “Nếu vậy thì tôi hy vọng ông có thể dẫn người tới chỗ tôi ngay lập tức!”

“Ủa sao không phải ông dẫn người tới chỗ tôi?” Lang Vương hỏi ngược lại.

“Quân đế nói, trước tiên diệt U Linh, sau mới diệt sói con, nói cách khác, người hắn muốn diệt trừ trước chính là tôi!”

“Sao ông dám chắc đó không phải là quỷ kế của Quân đế? Nói không chừng ngay từ đầu người ta đã tính chuyện dương đông kích tây, nói rõ muốn đối phó ông trước, nhưng thực chất lại ra tay với tôi!”

Nghe vậy, U Linh im lặng. Lang Vương tiếp tục khuyên nhủ: "U Linh, chuyện này không nên chậm trễ, tôi cảm thấy ông nên dẫn người tới chỗ tôi, hai chúng ta hợp tác, Quân đế tuyệt đối sẽ phải chết!”

“Được!”

Sau một thoáng trầm ngâm suy tư, U Linh vui vẻ đồng ý: “Bổn Đế lập tức đi tập kết binh mã, trong vòng một ngày sẽ tới điện Lang Nha của ông!”

“Vậy tôi sẽ đợi ông đại giá quang lâm.” Nói xong, Lang Vương cúp máy. "Ha ha, ha ha ha..."

“Cậu nói xem, nếu tên ngốc U Linh đó biết được sự thật, liệu có tức tới nổ não không nhỉ?”

Lang Vương nín cười cả buổi, cuối cùng không nhịn được cười ha ha.

Lý Trạch Vũ còn đang hút thuốc, hắn nhún vai, nói: “Chuyện không đơn giản như vậy!”

Hả? Lang Vương nhìn Lý Trạch Vũ với vẻ khó hiểu.

Lý Trạch Vũ nhìn ông ta, nghiêm mặt: “Anh cảm thấy hắn thật sự ngu như vậy sao?”

Nghe thế, nụ cười của Lang Vương chợt biến mất.

Một tay U Linh sáng lập điện U Linh, hơn nữa còn làm trùm một phương của thế giới Hắc Ám, người như vậy tuyệt đối không phải kẻ thô lỗ tầm phào.

“Nhưng không cần lo quá!”

Lý Trạch Vũ dập điếu thuốc, mỉm cười.

“Dù sao thì, một khi tôi đã tuyên bố tử hình hắn, cả thế giới này không ai cứu nổi hẳn đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play