“Dừng!” Triệu Như Mộng còn tính nói thêm gì đó lại bị Lý Trạch Vũ ngắt lời, hắn nghiêm mặt, rồi bỗng nhiên vươn tay kéo cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, rồi đẩy ấn xuống bàn làm việc.

“Anh... anh tính làm gì?” Triệu Như Mộng có hơi hoảng.

Lý Trạch Vũ nở nụ cười bỉ ổi: “Nếu cô đã quyết tâm muốn gả cho tôi tới vậy, chỉ bằng chúng ta hãy làm những chuyện mà đêm động phòng chưa làm đi!”

“Xoạch!”

Vừa nói, hắn vừa nhanh tay cởi chiếc áo lông chồn màu đen của Triệu Như Mộng xuống.

“Đừng mà.” Mặt mày Triệu Như Mộng lập tức biến sắc, hốt hoảng đoạt áo khoác về, đồng thời lui về sau vài bước.

“Sao vậy?”

Nét cười trên mặt Lý Trạch Vũ càng thêm sâu đậm: “Chẳng phải cô luôn miệng bảo muốn làm vợ tôi còn gì, giờ hối hận rồi hả?”

“Em... Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

“Mẹ kiếp, bái đường luôn rồi, còn chuẩn bị gì nữa!” Lý Trạch Vũ quát: “Mau tự cởi quần áo mình ra, lăn qua đây lấy lòng ông xã coil”

Nghe vậy, Triệu Như Mộng càng thêm hoảng: “Đừng làm ở chỗ này được không? Anh có thể theo em về nhà ở Tái Bắc, hoặc là... về nhà anh cũng được.”

“Không, ông xã thích làm ở đây cơ, lát xuống xe làm thêm chập nữa, hoặc là kiếm ruộng ngô nào đó cũng được.” Lý Trạch Vũ mở rộng hai tay, bước từng bước chầm chậm tiến về phía Triệu Như Mộng. Cảnh tượng này trông chẳng khác nào một tên lưu manh đang đùa giỡn con gái nhà lành.

“Không!”

“Cạch!”

Triệu Như Mộng vội vàng bỏ chạy mất dép.

“Hừ, dám đấu với ông đây hả, nhóc con vẫn còn non lắm.” Trên mặt Lý Trạch Vũ để lộ vẻ đắc ý.

Hửm?

Lúc nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Triệu Như Mộng, trong một thoáng hắn bỗng có cảm giác người này có gì đó là lạ, nhưng lạ ở đâu thì lại không chỉ ra được.

Mặt khác...

“Tên này chẳng hành xử theo lẽ thường gì cả, mình phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được.” Triệu Như Mộng tiến vào thang máy, ôm ngực thở dốc, vẻ hoảng hốt dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt không cam tâm.

Sau khi hít thở sâu vài lần, tâm trạng của cô dần bình ổn trở lại.

Cùng lúc này, Lý Trạch Vũ trở về phòng làm việc của tổng giám đốc.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Vợ chính thức đi rồi hả? Anh quay về tìm con giáp thứ mười ba này làm gì, chưa biết chừng lát nữa cô ta sẽ quay ngựa trở về đấy.” Trần Thanh Tuyết vẫn

mặt cau mày có, chẳng thèm cho Lý Trạch Vũ chút hòa nhã nào.

Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, bình tĩnh đáp: “Giữa anh và cô ta không có quan hệ gì cả, em đừng hiểu lầm.”

“LÝ TRẠCH VŨI” Trần Thanh Tuyết tức giận chất vấn: “Người ta đã tìm đến tận chỗ em rồi, sao anh hèn nhát vậy, dám làm mà không dám nhận?”

“Mẹ kiếp, anh không làm gì cả, nhận cái quỷ gì chứ? Em nghe anh giải thích đi được không...”

“Em không nghe, em không nghe, em không nghe trai đểu nói chuyện đâu.”

Lý Trạch Vũ vừa mở miệng, Trần Thanh Tuyết đã vội bịt chặt hai tai, làm mình làm mẩy nói.

“Không nghe thì thôi!” Dứt lời, Lý Trạch Vũ xoay người tính đi. “Anh đứng lại đó cho em.” Trần Thanh Tuyết hoảng loạn hét lên.

Lý Trạch Vũ đang đưa lưng về phía cô khẽ nhếch mép, lòng nghĩ thâm: Ông đây còn không trị được em à?

Chỉ trong một giây, suy nghĩ trong đầu hắn đã thay đổi xoành xoạch, tới lúc xoay người lại, hắn cố tình xụ mặt: “Chuyện gì, chẳng phải em không muốn nghe anh giải thích sao?”

“Bây giờ em muốn nghe rồi, anh bắt đầu ngụy biện đi.” Trần Thanh Tuyết khoanh hai tay trước ngực, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.

“Ôi chao!”

Sao Lý Đại đương gia có thể chấp nhận để phụ nữ ngồi mình chứ, thế là xông thẳng tới, ấn người ta xuống bàn làm việc.

“Anh... Anh tính làm gì?”

“Ha ha, anh “đói” r xuống.

” Lý Trạch Vũ bật cười, sau đó thuần thục cởi đồ của cô

“Nè, đừng làm ở đây chứ, lỡ có người tiến vào thì phải làm sao...”

Trần Thanh Tuyết còn chưa nói hết câu thì đã bị chặn miệng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play