Đối với người khác, việc rời khỏi đồng nghĩa là phản bội, kết cục chính là cái chết! Nhưng với Lý Trạch Vũ thì dường như sự trừng phạt này không có tác dụng gì cả!

Dù gì thì Hách Liên Vô Tình cũng chưa có cách để khiến thằng nhãi này hoàn toàn khuất phục, mặc dù mọi người cùng nhau liên thủ có thể xử lý hắn, nhưng Hách Liên Vô Tình không thể xử lý hắn!

Vu Chính Châu lặng lẽ bước tới bên cạnh Hách Liên Vô Tình, thấp giọng nói: “Thánh Vương, thuộc hạ thấy chúng ta không cần phải nhẫn nhịn thoả hiệp, chỉ bằng cùng liên thủ rồi tóm gọn thằng nhãi này?”

Nghe vậy, Hách Liên Vô Tình bắt đầu suy tư.

Ở đây có hơn mười vị kỳ chủ, đa số đều có thực lực ở mức cảnh giới Võ Thánh, cũng có mấy người đạt cảnh giới Thiên Nhân, thằng nhãi Lý Trạch Vũ này có mọc thêm cánh cũng khó mà thoát được.

Nhưng ngay thời khắc Hách Liên Vô Tình hạ quyết tâm thì...

“Lão Hách, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông.” Lý Trạch Vũ bất ngờ lên tiếng.

Hả? Hách Liên Vô Tình ngẩn ra, lòng hiếu kỳ của lão ta trỗi dậy: “Chuyện gì?”

“Chuyện này khá quan trọng!” Lý Trạch Vũ vừa nói vừa liếc nhìn các kỳ chủ xung quanh, hắn đưa ra yêu cầu: “Hay là ông bảo bọn họ ra ngoài trước đi?”

Hách Liên Vô Tình cảm thấy chuyện quan trọng mà thằng nhãi này đang nói đến chắc chắn có liên quan tới Ngự Long Thần công, vì thế lão ta đã gật đầu đồng ý ngay: “Các người nghe lời phó Thánh Vương đi, mau lui ra ngoài!”

“Rõ!"

“Rõ...”

Hách Liên Vô Tình vừa hạ lệnh, mười bốn vị kỳ chủ lần lượt rời đi. Sau đó lão ta thúc giục: “Giờ cậu nói được chưa?”

“Được rồi!" Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười, đồng thời hắn bước mấy bước tới cạnh Hách Liên Vô Tình, cúi thấp người.

Hách Liên Vô Tình nín thở, vểnh tai lên nghe. “Cá nhân tôi cho rằng mì thịt kho Italy nên trộn với bùn đất số bốn mươi hai, bởi vì chiều dài của đỉnh ốc sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến mô-men vặn của máy xúc đất!

Hả?

Nghe thấy những lời này, Hách Liên Vô Tình ngớ người.

“Ngay khoảnh khắc ông đập nó vào bên trong, nó sẽ sản sinh ra một lượng lớn lòng trắng trứng, thường được gọi là UFO..”

Hách Liên Vô Tình trợn tròn mắt, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Lý Trạch Vũ đang nói cái gì.

“Ông không nghe rõ sao?” Lý Trạch Vũ hỏi với nét mặt nghiêm túc.

Hách Liên Vô Tình gật đầu theo bản năng, hỏi: “Cậu... Cậu đang... Nói tiếng lóng với bổn tọa?”

“Bộp!”

Lý Trạch Vũ vỗ bả vai Hách Liên Vô Tình, sau đó giơ ngón tay cái lên nói: “Đúng vậy, cẩn thận tai vách mạch rừng!”

Hách Liên Vô Tình nghiêm túc nhớ lại những lời mình vừa nghe được.

Mi thịt kho Italy! Trộn bùn đất số bốn mươi hai!

Hai người này có quan hệ gì?

Định ốc và máy xúc đất tượng trưng cho cái gì?

“Vèo vèol”

Đúng lúc này, một cú đấm giáng thẳng vào lưng Hách Liên Vô Tình. Trước đó lão ta luôn đề phòng Lý Trạch Vũ, nhưng sau khi nghe mấy từ “tiếng lóng” kia, lão †a đã vắt hết óc tìm hiểu nghĩa nên vô tình lơ là cảnh giác.

Vậy nên lão ta không kịp phòng ngực trước đòn đánh lén của Lý Trạch Vũ.

“Rầm!” Hách Liên Vô Tình bay ngược khỏi ghế thái sư, phá vỡ chiếc lầu trại được làm từ vật liệu đặc biệt.

“Thánh Vương!”

“Thánh Vương...”

Hơn mười vị kỳ chủ đứng đợi bên ngoài vội chạy tới.

Hách Liên Vô Tình được mấy người họ nâng dậy, lão ta duỗi tay chỉ vào trong lều trại: “Thằng nhãi kia mất hết đạo đức nghề nghiệp rồi, cậu ta đánh lén bổn toạ... Phụt...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play