Lý Trạch Vũ và Hách Liên Vô Tình giao đấu, động tác của hai người càng lúc càng nhanh. Trước đó chỉ là thử, giờ mới là đánh thật!
“Trong số những người bổn tọa từng gặp, khả năng của thằng nhãi như cậu lè tốt nhất. Trong thế hệ trẻ ngày nay, bổn tọa đây nguyện xưng cậu là người mạnh nhất!” Hách Liên Vô Tình khen ngợi rất thẳng thắn, nhưng tay lão ta lại tăng thêm lực, giống như muốn đánh ngã Lý Trạch Vũ chỉ bằng một cú đấm.
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười khẩy: “Nếu không có tôi thì Hách Liên Vô Tình ông có thể được xưng là đệ nhất thiên hạ!”
“Đệ nhất thiên hạ ư? A..” Hách Liên Vô Tình tự giễu, lão ta không đáp lại lời này.
Lý Trạch Vũ bí mật vận động Ngự Long Thần Công, khí kình trong cơ thể lại càng trở nên mạnh mẽ. Sau khi ngưng tụ nó trong lòng bàn tay, hắn tung một chưởng về phía đối phương.
“Vù vù..”
Hách Liên Vô Tình có thể cảm nhận được rằng lực của đòn tấn công này. không giống bình thường, lão ta không có ý định đỡ, vội lùi về sau vài chục bước.
Nhưng tốc độ của Lý Trạch Vũ nhanh như sấm sét, giống như thuốc cao bôi trên da chó, dù có cố gắng gỡ thế nào cũng không được. Rơi vào đường cùng, Hách Liên Vô Tình chỉ còn lựa chọn đỡ đòn.
“Ngã xuống cho bổn tọa!”
“Quỳ xuống cho tôi!” Lý Trạch Vũ vô cùng khí phách, sau đó lại tăng thêm lực.
Khi quyền chưởng của hai người va chạm nhau, tất cả những người đứng xung quanh theo dõi trận chiến đều trừng lớn hai mắt, không ai dám chớp mắt vì sợ bỏ lỡ cảnh tượng xuất sắc nhất.
“Rầm rầm!”
Ngay sau đó, khi lớp bụi mù dần bay đi, người ta chỉ thấy quyền chưởng của hai người vẫn không rời, cả hai đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Ngang tài ngang sức sao? Không phân biệt được thắng bại à?
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười: “Thánh Vương, ông không sao chứ?”
“Tất nhiên là bổn tọa không sao!” Hách Liên Vô Tình cười đáp.
Lý Trạch Vũ gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, tôi sợ là mình thật sự đã đánh tan đống xương cốt già cỗi bên trong ông rồi chứ, biết đâu đồ nhi ngoan của ông lại tới bắt đền tôi!”
“Bá!”
Hai người ngầm hiểu ý rút tay về rồi cùng lùi về sau vài bước.
“Mẹ, ai là người chiến thắng vậy?” Triệu Như Mộng tò mò hỏi.
“Lý Trạch Vũ thắng!” Yêu Cơ trả lời với thái độ chắc nịch.
Triệu Như Mộng cau mày nói: “Nhưng nhìn hai người họ đều không gặp vấn đề gì kia mà? Sao mẹ có thể khẳng định là tên kia thắng?”
“Tất nhiên con không thể nhìn ra bằng mắt thường.” Yêu Cơ trầm ngâm một lát.
Nhìn thì tưởng Hách Liên Vô Tình và Lý Trạch Vũ cân tài cân sức, nhưng khi bà ta quan sát cẩn thận lại nhận ra một điều, khoảnh khắc ấy cương khí hộ thân của Hách Liên Vô Tình đã bị đánh tan!
“Con có thể nghĩ như vậy.” Yêu Cơ chuyển chủ đề: “Thánh Vương bao nhiêu tuổi, Lý Trạch Vũ bao nhiêu tuổi?”
Nghe tới đây, Triệu Như Mộng như bừng tỉnh. Lý Trạch Vũ mới hai mươi mấy tuổi đã sở hữu sức mạnh như vậy, đợi đến khi hắn tới tuổi của Hách Liên Vô Tình rồi, thử hỏi sức mạnh của hắn còn khủng bố
tới mức nào nữa?
“Buổi tối tới gặp bổn tọa.” Hách Liên Vô Tình vứt lại một câu, sau đó xoay người rời đi trước tiên.
Lý Trạch Vũ nheo mắt nhìn theo bóng lưng lão ta.
Đúng là cung chủ của Vô Tình Thần cung này có ít bản lĩnh, lúc trước ba sư phụ của hắn có thể giam cầm đối phương hơn mấy thập kỷ đúng là chuyện không dễ dàng gì.
Một lát sau, Hách Liên Vô Tình quay lại lầu trại.
“Phụt!"
Miệng lão ta phun ra một ngụm máu tươi, quá rõ ràng, lão ta bị thương rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT