Rất rõ ràng, cô ta hoàn toàn không ngờ Lý Trạch Vũ lại đưa ra một yêu cầu gây sốc đến vậy.
“Ha ha ha, đùa thôi.” Lý Trạch Vũ cười phá lên. Triệu Như Mộng thực sự sợ Lý Trạch Vũ không nói đùa, bởi vì trước khi đến đây mẹ cô ta đã dặn rồi. Chỉ cần Lý Trạch Vũ bằng lòng hợp tác, bà ta có thể đồng ý với bất cứ điều kiện nào...
“Thế này nhé, về rồi bảo mẹ cô...”
Lý Trạch Vũ cúi đầu ghé sát vào Triệu Như Mộng, thì thầm nhỏ to.
Sau khi hắn nói xong, Triệu Như Mộng nhíu mày thật chặt. “Mẹ tôi có thể sẽ không nhận lời anh đâu!”
“Vậy cô cứ nói với bà ta, không đồng ý thì khỏi hợp tác!” Lý Trạch Vũ không hề e ngại.
Triệu Như Mộng cau mày, đáp: “Tôi sẽ nhắn lại toàn bộ những gì anh nói cho mẹ tôi nghĩ, tôi không thể quyết định mẹ tôi có đồng ý hay không!”
“OKI Cô đi được rồi đấy.”
Lý Trạch Vũ làm tư thế “mời”. “Thiếu gia, cô ta chưa đưa tiền đâu!” Cẩu Phú Quý nhắc nhở.
“A, đúng rồi!”
Lý Trạch Vũ cũng sực nhớ ra, “Này, phiền Triệu cô nương giao tiền chuộc!”
Gương mặt Triệu Như Mộng giần giật lên, bất mãn nói: “Chúng ta chuẩn bị hợp tác mà anh còn đòi tiền chuộc nữa?”
“Ha ha, chưa bắt đầu hợp tác mài”
Lý Trạch Vũ làm bộ chân thành: “Hơn nữa chính cô cũng nói mẹ cô chưa chắc sẽ đồng ý!”
Ặc...
Triệu Như Mộng nhất thời cứng họng.
“Được rồi, đợi tiền được chuyển khoản thì cô có thể đi, huyệt đạo đan điền cô cũng sẽ tự động được giải sau ba giờ nữa!”
Lý Trạch Vũ để lại một câu rồi xoay người bỏ đi. Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong ở lại trông chừng Triệu Như Mộng.
“Triệu cô nương, hy vọng tiền sẽ tới đây trong vòng ba giờ, ngàn vạn lần đừng để bon tôi khó xử!”
Vật Tương Vong một cách khách sáo.
Triệu Như Mộng hừ lạnh với hai người, sau đó lập tức lấy điện thoại ra để liên lạc, tìm cái tên “Kim Tài Chủ” được lưu trong danh bạ rồi bấm gọi.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đưa mắt nhìn đối phương, tư tưởng lớn gặp nhau, cùng dự tính sẽ để Lý Trạch Vũ bắt lấy tên Kim Tài Chủ kia.
Người kia nhất định giàu lắm cho xem! Cùng lúc đó.
Lý Trạch Vũ rời khỏi gánh xiếc thú, chặn một chiếc taxi, chuẩn bị về nhà đánh mọt giấc thật ngon.
Nhưng mới vừa lên xe thì các cuộc gọi kéo đến ầm ầm không ngớt.
Người đầu tiên gọi tới là Diệp Khuynh Thành, hỏi người mang thai có phải Trần Thanh Tuyết hay không!
Lý Trạch Vũ lúc này mới nhớ đến sai lầm trước đó của mình, vì vậy hắn lập tức múa mép nói dối: “Ăn mừng ngày Cá Tháng Tư sớm thôi, đùa đấy!”
“Chưa hết năm mà, sao lại chơi ngày Cá Tháng Tư sớm vậy?”
Diệp Khuynh Thành giận quá hoá mắng, nhưng thật ra lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nếu bây giờ Lý Trạch Vũ làm Trần Thanh Tuyết có thai thì vị trí chính cung nương nương của cô ta sẽ hoàn toàn vững vàng, không có bất cứ người phụ nữ nào lay chuyển nổi.
“Được rồi, tạm thời thế nhé, tôi phải về ngủ!”
“Qua chỗ tôi mà ngủ!”
Không biết là vô tình hay cố ý, Diệp Khuynh Thành bạo gan nói một câu.
Ặc...
Lý Trạch Vũ nhất thời muốn đứng núi này trông núi nọ, thử dò hỏi lại: “Cô chắc chứ!”
“Chắc chắn!”
Diệp Khuynh Thành nói xong liền cúp máy ngay, có lẽ là vì quá xấu hổ.
Lý Trạch Vũ cất điện thoại, lập tức nói với tài xế taxi: “Bác tài, đi Tuyên Thành!” “AI”
Tài xế quay đầu liếc nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ: “Người anh em, nơi này cách Tuyên Thành hơn một nghìn cây số, cậu khẳng định mình không nói đùa chứ?”
“Bổn thiếu gia cần đùa giốn với anh à?”
Lý Trạch Vũ mạnh vì gạo bạo vì tiền, lôi ra một xấp tiền mệnh giá một trăm đồng. “Không đủ thì nói, xuống xe tôi sẽ chuyển khoản thêm cho ông!”
“OKI” Tài xế nhận tiền mặt, lập tức chuyển hướng đến Tuyên Thành.
Về phần Lý Trạch Vũ, hắn tính ngủ một giấc, buổi tối cũng vừa khéo đến Tuyên Thành, lúc ấy mới có tinh lực đại chiến ba trăm hiệp với cô nàng kia...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT