Cổ nhân đã nói, “Kẻ biết lỗi, biết sửa đổi còn quý hơn vàng!”

Lý Trạch Vũ cũng cảm thấy thà chủ động thú nhận còn tốt hơn là sau này để chuyện này bung bét ra, vì vậy hắn quyết định chia sẻ “niềm vui lên chức cha” này. cho các cô nghe.

Tút tút tút...”

“Alo~”

Trần Thanh Tuyết mơ màng nhận điện thoại.

“Khu khụ!”

Lý Trạch Vũ hắng giọng, nói: “À thì, tôi có chuyện muốn nói với cô!”

“Bay giờ là lúc nào rồi? Chuyện của anh quan trọng lắm hả!”

Trần Thanh Tuyết dần dần tỉnh táo lại.

Lý Trạch Vũ gãi đầu, nói: “Cũng không quan trọng lắm, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên báo với cô thì tốt hơn.”

“Vậy anh nói đi, tôi nghe!” Trần Thanh Tuyết nhẹ nhàng đáp.

Ặc...

Lý Trạch Vũ bỗng có cảm giác cổ họng nghẹn lại như có thứ gì đang mắc kẹt ở bên trong, lời đã đến miệng lại không thể nói ra thành tiếng.

“Sao lại không nói nữa?”

Trần Thanh Tuyết cảm thấy khó hiểu.

“Tôi... Tôi có con!”

Ầm!

Trần Tnh Tuyết ở bên kia có cảm giác như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

“Alo! Này...” Lý Trạch Vũ gọi mấy tiếng.

Sau một hồi im lặng, giọng nói nghẹn ngào của Trần Thanh Tuyết vang lên: “Có phải là với Diệp Khuynh Thành hay không?”

Phản ứng đầu tiên của cô là đổ dồn sự nghi ngờ lên đầu Diệp Khuynh Thành, dù sao trước đây Lý Trạch Vũ cũng từng mây mưa với Diệp Khuynh Thành, ai mà biết dạo này họ có làm gì hay không!

“Không, không phải!”

Lý Trạch Vũ ngại ngùng đáp.

"Không phải là Diệp Khuynh Thành? Là cô gái phái Nga Mi à? Hay là Bạch Thánh nữ của Tiêu Dao Cung?”

Nói đến đây, Trần Thanh Tuyết bỗng cao giọng: “Anh đừng có nói với tôi là cô nhỏ của Diệp Khuynh Thành nhé!”

Mặc dù cô đã sớm chuẩn bị tinh thần chấp nhận những phụ nữ bên cạnh Lý Trạch Vũ nhưng khi biết đứa con đầu lòng là con của người khác, cô vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, rất muốn khóc.

“Cũng không phải!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play