Khi trời vừa sáng, một chiếc trực thăng đã bay vào thảo nguyên Tái Bắc, cuối cùng hạ cánh xuống dãy núi Ural.
Triệu Như Mộng nhảy ra khỏi trực thăng trước, tự mình mở cửa cabin, cung kính nói: “Thánh Vương, chúng ta về nhà rồi!”
Nhà!
Cụm từ này không mang lại cho Hách Liên Vô Tình chút cảm giác thân thuộc nào.
Tiên Hiệp HayDù sao chỉ cần không phải là địa cung Vĩnh Vô Thiên Nhật đó, thì bất cứ đâu cũng có thể là nhà.
Vì vậy cho dù có trở về địa bàn của mình, trong lòng Hách Liên Vô Tình cũng không chút gợn sóng.
“Vù vù vù..”
Hàng chục người chăn cừu xung quanh đồng loạt chạy đến.
“Tham kiến Thánh Vương!”
“Tham kiến Thánh Vương!”
Ai dám tin rằng, những người chăn cừu trông thật thà chất phác này lại là thành viên chủ chốt của Vô Tình Thần cung!
Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đội khăn trên đầu, bước qua đám đông trên ở hai bên, đi tới trước mặt Hách Liên Vô Tình, hơi cúi đầu nói: “Thánh Vương, cuối cùng ngãi đã trở lại!”
“Yêu Cơ?”
Hách Liên Vô Tình có chút cảm động.
Năm tháng trôi nhanh như một khúc nhạc, cô bé năm đó ở bên cạnh lão ta đã biến thành một người phụ nữ trung niên, liệu lão ta còn bao nhiêu thời gian để hoàn thành giấc mộng bá chủ còn dang dở khi xưa?
Nghĩ đến đây, Hách Liên Vô Tình vô cùng tức giận.
Nếu không phải do ba lão già kia, có lẽ bây giờ lão ta đã đạt được giấc mộng. bá chủ!
“Thánh Vương, vết thương của ngài?”
Khuôn mặt Yêu Cơ lo lắng.
Hách Liên Vô Tình vẫy vẫy tay, thản nhiên như không nói: “Vết thương của bổn tọa không đáng ngại, bây giờ ngươi đi truyền lệnh của bổn tọa, bảo kỳ chủ của
mười sáu tỉnh lập tức quay về gặp bổn tọa!”
“Thánh Vương yên tâm, trước khi Như Mộng khởi hành thuộc hạ đã thông báo cho họ rồi, chắc hẳn bọn họ đang trên đường đến đây, chỉ là....”
Yêu Cơ nói đến đây lập tức do dự.
Hách Liên Vô Tình nhướng mày: “Có chuyện thì nói, đừng có ấp a ấp úng trước mặt bổn tọa.”
“Vâng.”
Yêu Cơ khẽ cúi người nói: “Trong số mười sáu kỳ chủ, có thể có rất nhiều người đã bí mật quy phục Tả Trung Nhân!”
“Tả Trung Nhân?”
Đồng tử của Hách Liên Vô Tình hơi co lại.
Lão ta cả đời không kết hôn, Tả Trung Nhân là đệ tử duy nhất của lão ta, lão ta từng coi hắn ta là người kế nhiệm mình.
Nhưng bây giờ nghe ý tứ trong lời của Yêu Cơ, người đáng tin cậy nhất dường như đã mang lòng phản nghịch rồi...
“Thực ra thuộc hạ đã tính ra vị trí của Thánh Vương từ vài năm trước. Nhưng Tả Trung Nhân bằng mọi cách phủ nhận suy đoán của thuộc hạ, nên mới trì hoãn cơ hội giải cứu Thánh Vương.”
Yêu Cơ lại bổ sung thêm.
Sau khi cân nhắc một lúc, Hách Liên Vô Tình lạnh lùng nói: “Chuyện này trong lòng bổn tọa tự có tính toán, bây giờ ngươi đi chuẩn bị một ít dược liệu trị thương cho bổn toạ đi.”
Lúc này đối với lão ta mà nói, khôi phục thực lực mới là điều quan trọng nhất.
Dưới sự sắp xếp của Yêu Cơ, Hách Liên Vô Tình bước vào một căn lều sang trọng, trong phút chốc đã tìm được dược liệu mình cần.
“Thuộc hạ cáo lui!”
Yêu Cơ khế cúi đầu hành lễ, quay người rời khỏi lều.
Hách Liên Vô Tình nhìn theo bóng lưng của Yêu Cơ, ánh mắt trầm ngâm. Lòng người sẽ thay đổi, đây là chân lý vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng không sao, chỉ cần thực lực thời hoàng kim được khôi phục, cho dù có vài người thực sự có lòng phản nghịch, cũng sẽ cam tâm quy phục lần nữa.
Nhiều năm về trước, lão ta có thể điều khiển mọi người trong Vô Tình Thần cung thì bây giờ lão ta cũng có thể làm được y như vậy!