Từ khi Nam Cung Thạc biết thánh nữ Vu giáo chính là mẹ của Lý Trạch Vũ, ông ta biết chắc chắn người này sẽ không buông tha cho ông ta!
Vậy nên trong phút chốc khi Lý Trạch Vũ đặt hết sự chú ý lên người Tề Kiêu, ông ta quyết định chạy trốn.
Binh lính của Quân Đao Doanh không ngờ Nam Cung Thạc sẽ chạy trốn, càng không ngờ người này lại lựa chọn nhảy xuống núi~
Tăng Thiết Ngưu vốn định đi đường vòng truy đuổi, thì đã thấy Lý Trạch Vũ dành trước, hắn nhảy xuống vách núi, khiến gã muốn khuyên can cũng không kịp!
Trong nháy mắt, hai bóng người một trước một sau truy đuổi nhau dưới vách núi uốn lượn quanh co.
Mặc dù Nam Cung Thạc bị gãy một chân, nhưng trước khi nhảy xuống, ông ta đã tính toán dùng nham thạch và nhánh cây để rơi xuống đất, hơn nữa sau khi
tiếp đất thì nên chạy theo hướng nào.
Hơn nữa con người ở trước cái chết, thì đều phát ra sức mạnh kinh người, vậy nên tốc độ của ông ta vẫn nhanh như trước.
"Đại Hộ Pháp, mặc dù dáng vẻ chạy trốn của ông rất chật vật, nhưng ông tinh thần thà chết chứ không chịu khuất phục của ông thật sự rất đáng khen!".
||||| Truyện đề cử:
Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
"Chạy mau lên, ông đây sẽ lập tức đuổi theo ông!"
Lý Trạch Vũ vừa đuổi theo, vừa châm chọc.
Nam Cung Thạc nghe vậy thì tức giận, nhưng ông ta nhớ rõ rằng một khi mình dừng lại chỉ có đường chết, vậy nên ông ta hóa sự tức giận thành sức mạnh, nhắc nhở bản thân chỉ cần tránh được một kiếp này, có một ngày ông ta chắc chắn sẽ khiến Lý Trạch Vũ sống không bằng chết.
Một chạy một đuổi, hai bên giằng co gần một nén hương.
Cuối cùng!
Nam Cung Thạc không chịu được, tốc độ chậm hơn trước đó rất nhiều.
"Cầu xin cậu hãy buông tha cho tôi!"
"Cho tôi một lý do để tha cho ông!"
Lý Trạch Vũ trêu tức nói.
"Tôi bắt giữ đệ tử của các phái võ lâm, trong đó còn có người của Tiêu Dao cung và phái Nga Mi, chỉ cần cậu thả tôi, tôi sẽ bảo người thả bọn họ ngay lập tức, như thế nào?"
"Không cần!"
Lý Trạch Vũ lập tức từ chối, hắn nói: "Chỉ cần ông nguyện ý, có thể hạ lệnh giết những người đó ngay bây giờ!"
"Cậu không nên ép bổn tọa!"
Nam Cung Thạc hung dữ uy hiếp: "Tôi thấy con nhóc ở Tiêu Dao cung kia có tình cảm với cậu, cậu lại nhẫn tâm nhìn cô ta hương tan ngọc vỡ?”
"Tôi nhãn tâm hay không liên quan cái rắm gì đến ông, dù sao ông cũng chạy nhanh lên, nếu để ông đây bắt được thì ông chết chắc!"
"Lão già này liều mạng với mày!"
Nam Cung Thạc bỗng dừng lại, ông ta bỗng đánh ra một quyền rất mạnh. "Bốp!"
Lý Trạch Vũ cũng đáp trả lại một quyền.
"A!"
"Phụt..."
Cả người Nam Cung Thạc bay ngược về sau hơn mười mét, đụng gãy ba bốn ngọn cây nhỏ liên tiếp mới dừng lại, máu tươi chảy ra từ tron miệng.
Lý Trạch Vũ đi từng bước đến, hắn lắc đầu thở dài nói: "Ông đây không định giết ông, ông cần gì làm khó mình?"
Cái gì?
Nam Cung Thạc trừng to hai mắt, ông ta yếu ớt hỏi: "Cậu không có ý định giết tôi?"
"Tôi vốn không định giết ông, thế nhưng ông vừa uy hiếp tôi, vậy nên tôi thay đổi ý định!"
Lý Trạch Vũ cố ý nghiêm mặt.
Nam Cung Thạc thấy dáng vẻ không giống nói giỡn của hắn, trong lòng ông ta không khỏi hối hận, ông ta cầu xin nói: "Đừng, đừng giết tôi, tôi có thể cho cậu làm giáo chủ Vu giáo, tôi có thể cho cậu tất cả mọi thứ!"
"Cái gì? Ông chắc chắn có thể cho tôi làm giáo chủ?"
"Đúng đúng đúng, tôi có thể cho cậu làm giáo chủ Vu giáo?"
Nam Cung Thạc thấy Lý Trạch Vũ động tâm, vì thế ông ta ra sức khuyên nhủ: "Chỉ cần cậu không giết tôi, từ nay về sau cậu là giáo chủ Vu giáo, tôi còn có cách cho cậu lên làm chí tôn võ lâm, thậm chí... Thậm chí còn có thể dành được vị trí Long chủ cho cậu!"
Con mẹ nó!
Lý Trạch Vũ nghe vậy, hắn không khỏi chấn động: "Ông đây là đang lôi kéo tôi tạo phản!"