Ngay lúc tất cả phạm nhân chuẩn bị ngủ, tiếng cảnh báo bỗng vang vọng cả ngục giam.
"Tất cả mọi người lập tức đến thao trường tập hợp."
"Lập tức tập hợp..." Giọng nói của giám ngục trưởng Aidara vang lên từ trong radio.
"Mẹ nó, lúc này tại sao phải tập hợp?"
"Có lẽ có chuyện lớn xảy ra."
"Có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?"
"Đợi lát nữa sẽ biết..." Các phạm nhân vừa châu đầu ghé tai vừa cực kỳ không tình nguyện tiến về thao trường phía trước.
Mà giờ phút này, giám ngục trưởng Aidara đứng trên bục. cao đã chờ đợi rất lâu.
Một lát sau, hơn một ngàn phạm nhân xếp hàng xong.
Aidara cầm micro "alô" vài tiếng, cất cao giọng nói: "Tất cả có mặt, nghiêm... nghỉ... nghiêm!"
"Có rằm mau thả, ông đây còn phải trở về ngủ." Một tên đau đầu bất mãn hét lên.
Sắc mặt giám ngục trưởng lập tức thay đổi.
"Có phải muốn tặng cho chúng tôi phụ nữ không?"
Thêm một tên khác lại nói đùa, lập tức khiến mọi người cười hùa theo.
Thấy một màn này, Aidara giận mà không dám nói gì.
Mặc dù anh ta là người phụ trách cao nhất của ngục giam này, nhưng đối mặt một đám đàn ông thủ đoạn chồng chất lại kiêu ngạo bất tuân như thế, anh ta vốn không hề có uy tín.
"Toàn thể yên lặng." Aidara hẳng giọng một cái nói: "Đại đương gia có lời muốn tôi chuyển cho các người."
Vừa nói ra ba chữ "đại đương gia" thì hiện trường ồn ào nháy mắt im lặng.
Tất cả mọi người lặp tức duỗi thẳng sống lưng, đứng nghiêm, không dám thở mạnh.
Nhìn một màn này, Aidara không biết hoài niệm khoảng thời gian có Đại đương gia canh giữ tử ngục thế nào.
Lúc đó gió êm sóng lặng, tất cả mọi người quy củ. Đáng tiếc ngày tháng tốt lành này một đi không trở lại.
"Chín vị vua lính đánh thuê và mười hai chiến thần Tu La, ra khỏi hàng cho tôi."
Aidara ra lệnh một tiếng, hai mươi mốt người đàn ông màu da khác nhau đứng ra phía trước, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt đều tràn ngập vẻ tò mà và khó hiểu.
"Biết sao tôi gọi các anh ra khỏi hàng không?"
"Bớt nhói nhảm, đừng có khơi dậy sự hứng thú của chúng tôi nữa."
Aidara còn muốn thừa nước đục thả câu thì đã bị Manbu
nhỏ tuổi nhất và tàn nhãn nhất trong mười hai Tu La ngắt lời.
"Có phải Đại đương gia có mệnh lệnh truyền cho chúng tôi không?"
Oni - một trong những vua lính đánh thuê hỏi.
Aidara trịnh trọng gật đầu nói: "Đại đương gia bảo các anh lập tức tới nước Hạ, tôi đã chuẩn bị xong máy bay trực thăng cho các anh rồi, hơn nữa..."
Nói đến đây, anh ta chuyển đề tài, nghiêm nghị nói: "Đại đương gia bảo tôi nhắc nhở các anh, lân này tới nước Hạ có thể sẽ cửu tử nhất sinh, nếu sợ chết thì ở lại, hẳn sẽ không trách bất cứ ai."
"Sợ chết? Ha ha ha..." Mabu cất tiếng cười to nói: "Người có thể tới đây người nào sẽ sợ chết? Chúng tôi chỉ sợ chết có giá trị hay không thôi."
Oni cười lạnh nói: "Nếu là mệnh lệnh của Aidara anh, ông đây nước đổ đầu vịt, người duy nhất trên thế giới có thể khiến ông đây đầu rơi máu chảy chỉ có Đại đương gia thôi."
"Lập tức đưa chúng tôi tới nước Hạ, nếu làm trễ nãi chuyện quan trọng của Đại đương gia, vậy trưởng ngục như anh đây cũng khỏi làm luôn đi."
Thêm một vua lính đánh thuê nữa là Melos thúc giục.
Lúc này Aidara cũng không nói nhảm nữa, bởi vì anh ta cũng sợ chậm trễ chuyện quan trọng của người đàn ông kia, thế nên anh ta nhanh chóng gọi một chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn tới.
Nhưng đúng lúc này.
"Vù vù vù..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT