An Nhu gửi tin cho Sở Hư Uyên nhưng vẫn luôn không thấy tin trả lời. Cô đứng ngồi không yên một hồi lâu, mới nhớ Sở Hư Uyên nói qua, buổi sáng anh phải tham dự một cuộc họp quan trọng.
Má ơi! Sợ quá.
Ở trong lòng đang nhớ lại lời chỉ dạy của Sở Hư Uyên, An Nhu nắm chặt tay, nỗ lực cổ vũ bản thân. Cô cũng không có làm chuyện gì quá phận, Sở Hư Uyên chỉ dạy cô nói mấy câu cùng một vài hành động vô cùng bình thường mà thôi.
An Nhu tự an ủi, không cần sợ.
An Nhu nhìn chằm chằm đồng hồ treo trong phòng học, thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, thực mau đã nhảy sang con số 10.
Hết tiết.
An Nhu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm hai người phía trước. Vừa hết tiết, Hà Văn Thiến đã lo chạy đi tìm An Như Uyển, hai người nói nói cười cười rất thân mật.
An Nhu biết hai người tính toán đi đâu, làm cái gì.
Gần đây, Hà Văn Thiến yêu thích để ý một nam sinh lớp kế bên. Người nam sinh này là anh em tốt của bạn trai cũ An Như Uyển. Mỗi lần đi, Hà Văn Thiến đều lôi kéo An Như Uyển đi theo tìm gặp nam sinh kia.
Nghĩ đến bạn trai cũ An Như Uyển, sắc mặt An Nhu càng trắng hơn, khẽ cắn môi, hận ý trong lòng bùng cháy lên.
Cô mới vừa thay thế nguyên chủ trở về đi học, cái gì cũng không biết, còn ngây ngốc cho rằng con người An Như Uyển rất tốt, thường xuyên chơi chung với An Như Uyển. Cũng khá quen thuộc với bạn trai cũ Ngụy Văn Kiệt của An Như Uyển, cũng có chút quan hệ với Hà Văn Thiến.
Cũng bởi vì vậy mà cô đã trở thành nạn nhân tốt nhất trong kế hoạch ném rớt Ngụy Văn Kiệt của An Như Uyển.
Cơn tức giận đột nhiên bùng phát, không cần cố sức làm ra vẻ phẫn nộ. An Nhu căm phẫn nhìn chằm chằm Hà Văn Thiến.
Trong lúc vô tình, Hà Văn Thiến quay đầu lại. Quả nhiên, sắc mặt Hà Văn Thiến thay đổi ngay, cô chạm vào tầm mắt của An Nhu, cô bị phát hiện có chút hoảng loạn vội cúi đầu xuống.
Hà Văn Thiến nghi hoặc.
Hình như ánh mắt đầy hận ý vừa rồi là do cô tưởng tượng ra. Sao có thể?
Sắc mặt Hà Văn Thiến tối sầm, muốn kiếm chuyện với An Nhu.
Đúng là thứ không biết điều, loại mặt hàng này cũng xứng dùng loại ánh mắt rẻ tiền đó nhìn cô? Sao không lấy nước tiểu chiếu xem bản thân mày là ai?
Nhưng còn chưa kịp đi qua, Hà Văn Thiến đã ngừng bước. Cô nhớ lại mục đích ban đầu, muốn đi sang lớp bên cạnh tìm anh chàng mình thầm thương trộm nhớ. Sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng Hà Văn Thiến đành cắn răng, đè ép cơn tức xuống, trong lòng âm thầm nhớ kỹ vụ này.
Quấn quấn mấy lọn tóc cuộn sóng, Hà Văn Thiến cười nói: “Như Uyển, chúng ta mau đi đi, nè, cậu cần phải giúp tớ bắt lấy trái tim Từ Trình đó nha”
Từ Trình chính là mục tiêu của Hà Văn Thiến. Chỉ tiếc người này tính tình cao ngạo lạnh lùng, bình thường đối xử với Hà Văn Thiến không nóng không lạnh. Vì An Như Uyển là bạn gái của Ngụy Văn Kiệt nên mới để ý đến cô.
“Chuyện nhỏ, tớ sẽ giúp cậu, chúng ta là bạn thân mà”
An Như Uyển mỉm cười nói, ánh mắt như có như không liếc An Nhu, đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đi sang lớp bên cạnh.”
Nhìn hai người tay khoác tay đi ra ngoài, An Nhu ngồi tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ, cũng lén lút đi ra ngoài từ cửa sau. Cô nhìn không rõ sắc mặt của Hà Văn Thiến cùng An Như Uyển, cũng không biết biện pháp Sở Hư Uyên chỉ cô rốt cuộc có thành công hay không?
Lớp bên cạnh, sau khi An Như Uyển cùng Hà Văn Thiến đi qua, đã bị một đống người vây quanh. Hà Văn Thiến xem như là một tiểu mỹ nữ, chủ yếu là do cô ta biết cách trang điểm, kèm theo có nhiều mối quan hệ ở trong trường học. Nhưng phần lớn, mọi người bu tới vẫn là vì An Như Uyển.
Nữ thần An Như Uyển không chỉ nổi tiếng ở trong lớp, mà là toàn trường, những người thích cô ta cơ hồ chiếm hơn phân nửa trường học.
Hà Văn Thiến không phát hiện mọi người đều bị An Như Uyển hấp dẫn mà tới, được nhiều người vây quanh, lòng hư vinh của cô cũng được thỏa mãn, trực tiếp kéo cánh tay An Như Uyển, cười nhìn nam sinh bên cạnh hỏi: “Bạn gì ơi, mình muốn tìm Từ Trình, bạn có thể giúp mình kêu cậu ấy ra được không?”
Nam sinh kia nhìn hai người, ánh mắt có chút quái dị, gật đầu đi vào, chỉ chốc lát sau, Từ Trình đã ra tới.
An Nhu tránh ở trong đám người, xa xa nhìn tình huống bên kia.
Từ Trình giống Ngụy Văn Kiệt, đều là nam thần nổi tiếng trong trường, hai người quan hệ rất tốt, nói về phẩm chất thì chẳng phân biệt trên dưới.
Nói là nói như vậy, An Nhu rất không thích Từ Trình cùng Ngụy Văn Kiệt, đại khái là vô cùng chán ghét Ngụy Văn Kiệt, nên An Nhu nhìn Từ Trình cũng chán ghét lây.
Nhân gian có câu cá mè một lưới.
An Nhu đang đứng ở trong đám người, do dự phải làm như thế nào để bọn An Như Uyển chú ý tới cô, lúc này có một giọng nam vang lên ở trong đầu.
【 Hiện tại thế nào? 】
An Nhu nháy mắt phản ứng lại, đây là giọng của Sở Hư Uyên.
【 Tổng giám đốc Sở, rốt cuộc ngài cũng đã xuất hiện. Họp xong rồi sao? Có khát hay không? Có đói bụng không? Tôi hiện tại đang quan sát chị họ cùng cô bạn thân đi tìm nam sinh tỏ tình, kế tiếp làm xao đây ( làm chuyện lớn, làm chuyện lớn.gif ) 】
An Nhu: Cái quỷ emoji gì đây, dám làm sỉ nhục ý nghĩa lời nói của cô?
Sở Hư Uyên đang ngồi ở trong phòng hội nghị mở họp. Hiện tại, tay cầm di động gửi tin nhắn, ban giám đốc ngồi phía dưới tuy rằng tò mò cũng chỉ có thể xem như không phát hiện, thành thành thật thật trình bày báo cáo.
Màn hình di động sáng ngời, Sở Hư Uyên mở khóa, thấy được tin mới nhất từ An Nhu.
Một dòng tin, nhìn thì biết đây rõ ràng là đang lấy lòng anh. Một cái icon emoji vô cùng thú vị, Sở Hư Uyên cong cong khóe môi. Quả thực có thể tưởng tượng hình ảnh người kia đang hoảng loạn, còn mang theo một chút hưng phấn.
Sở Hư Uyên xưa nay chưa từng dùng emoji, nên đối với mấy cái icon emoji mà An Nhu gửi kèm theo phía sau đuôi tin nhắn, nhìn cho có chứ chưa gặp qua.
Hình tượng tổng tài không thể sụp đổ, tính cách không thể hủy, cũng không có người dám gửi emoji cho Sở Hư Uyên. Sở Hư Uyên cũng không có hứng thú đối với mấy cái icon emoji đáng yêu, một icon đã nói lên tất cả.
Hiện tại, xem ra có lẽ có thể sửa lại, emoji cũng khá thú vị.
Hơi chút phân tâm, nhưng ngón tay Sở Hư Uyên vẫn đang gõ chữ trên bàn phím ảo, còn soạn một đoạn rất dài, sau đó nhấn gửi cho An Nhu.
【 Cô hãy tạo ra một chút động tĩnh, nếu không thì đứng ở nơi bọn họ có thể nhìn thấy cô, hấp dẫn sự chú ý của chị họ cô, không cần làm quá rõ ràng. Bạn chị họ cô nhìn không thấy không sao cả, chị họ cô nhìn đến là được. Nhớ rõ, tầm mắt phải đặt ở trên người cô bạn thân kia 】
Trong lòng An Nhu còn đang hoảng loạn, sau khi nghe Sở Hư Uyên nói, lúc này đã dần bình tĩnh lại. Cô sợ cái gì, bên cạnh cô chính là ác thần Sở Hư Uyên, là nam chủ nha, là người đàn ông nắm giữ toàn bộ mạch máu của nền kinh tế toàn cầu.
Tuy rằng giả thiết vô cùng Mary Sue, nói ra cũng vô cùng Mary Sue, thậm chí còn có vài phần cảm thấy thẹn cùng xấu hổ. Nhưng đây lại là một thế giới chân thật, cũng cho thấy, Sở Hư Uyên đích xác rất lợi hại.
Làm theo lời Sở Hư Uyên nói, An Nhu cẩn thận trà trộn ở trong đám người, cô cúi đầu nhớ lại. Sở Hư Uyên nhắc nhở cổ áo phải kéo cao, tránh bị người khác nhận ra.
Cô lặng lẽ di chuyển tới gần An Như Uyển, cô dừng lại dựa sát vách tường, hơi kéo cổ áo xuống một chút, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Hà Văn Thiến, cùng với Từ Trình.
An Nhu không biết bản thân làm như vậy có được gì hay không? Cô cảm thấy An Như Uyển rất biết cách che dấu, rất thông minh, An Nhu cũng không xác định bản thân có thật sự hấp dẫn sự chú ý của An Như Uyển không?
【 Cô để ý xem vị trí của chị họ cô 】
Thời điểm trong lòng An Nhu tràn ngập bất an, Sở Hư Uyên lại chỉ dẫn tiếp
【 quan sát vị trí của chị họ cô xem có thay đổi không? 】
Nghe Sở Hư Uyên nói như vậy, An Nhu hơi nhướng người lên, thấy An Như Uyển đúng là có thay đổi vị trí một chút, làm như vô tình. Vị trí đó hơi nghiêng về phía An Nhu, như muốn che chắn tầm mắt của cô, cũng không rõ ràng cô ta muốn làm gì.
Nghe được câu trả lời từ An Nhu, Sở Hư Uyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hơi nhếch khóe môi, lười biếng gõ chữ
【 như vậy là được, giữ nguyên hành động, thẳng cho đến khi chị họ của cô rời khỏi chỗ đó, cô lập tức xen lẫn trong đám người âm thầm rời đi. 】
Như vậy là được? An Nhu còn có chút ngốc, nhưng vẫn cẩn thận xen lẫn trong đám người rời đi. Trong lòng nghĩ đến cách làm của Sở Hư Uyên, cô không biết làm như vậy để làm gì?
Làm như vậy, rốt cuộc có thể đạt tới kết quả gì chứ?
Hết chương 9