Xoa xoa cái bụng đã ăn no căng, An Nhu đặt đũa xuống: “Mẹ, bác gái, chị họ, con ăn xong, mọi người cứ tiếp tục ăn”
Nói xong câu đó, An Nhu dùng tay áo chùi nước mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi bàn ăn. Nhìn An Nhu nghênh ngang rời đi, Tào Lâm Tú trợn tròn mắt vài giây mới phản ứng lại.
“An Nhu, mày thứ đ  … ” đĩ nhỏ.
Một câu còn chưa mắng ra tới, bọn họ trơ mắt nhìn An Nhu trực tiếp vào phòng ngủ, còn trở tay đóng mạnh cửa phòng ‘ rầm ’ một tiếng lớn như trời vang. 
“Con … Tuệ Văn, đây là con gái ngoan của em sao?”
Tào Lâm Tú đã sớm bị tức giận xanh cả mặt, bà càng muốn mắng con đĩ nhỏ An Nhu. Nhưng lại bị An Như Uyển gắt gao lôi kéo vạt áo, bà cũng chỉ có thể chuyển dời cơn tức giận xả giận vào trên người Từ Tuệ Văn, trực tiếp ném chén đũa.
“An Nhu nhà em, chặc, chặc, chặc, bộ dáng này đều là mấy đứa cưng chiều mà ra. Chị nói cho em biết, Uyển Uyển nhà tụi chị không thể chơi chung với đứa mất dạy như An Nhu”
“Mẹ đừng nói như vậy”
An Như Uyển gắt gao mà lôi kéo tay Tào Lâm Tú, không cho bà nói tiếp, vành mắt cũng đỏ au, cắn môi, giọng nói rất thấp: “Nhu Nhu không thích chúng ta, khẳng định là lỗi của chúng ta, là chúng ta sai ...”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play