Đối với Ôn Lý mà nói, điều mà cô không muốn đối mặt chính là nghe Trần Hạc Chinh nói rằng anh hận cô.
Từ “hận” mang âm thanh sắc bén, giống như một thanh kiếm có lưỡi sắc bén, chỉ cần lại gần một chút, cả hai người sẽ bị rỉ máu đến đau đớn.
Máu nhỏ từng giọt, vết thương hằn sâu rất lâu mới lành.
Cằm của Ôn Lý bị Trần Hạc Chinh nắm lấy, cô bị ép ngẩng đầu, đáy mắt có một tầng nước lấp lánh như sao sáng không thể che giấu được, mỗi lần biến hóa đều lộ ra giữa bầu trời mùa hạ, cũng lộ ra trong ánh mắt của Trần Hạc Chinh.
Anh ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhìn vào mắt cô thật sâu, ánh mắt dường như có nhiệt độ cảnh báo trong khí trời mùa hè.
“Đừng khóc,” Trần Hạc Chinh vuốt ve khóe mắt đỏ ngầu của cô, đầu ngón tay lạnh như ngọc, nhẹ giọng nói: “Tôi không muốn làm em khóc, tôi nói những chuyện này không phải để nhìn thấy em rơi nước mắt, mà là để cho em biết những chuyện em làm tổn thương tôi sẽ khiến tôi vô cùng căm ghét, vậy nên mong em đừng lặp lại những chuyện như thế.”
Ôn Lý cố gắng chớp chớp mắt, cố gắng làm mất đi vết nước ẩm ướt trên mắt, đồng thời dùng giọng nói như trẻ con trấn an anh: “Em không khóc.” Dừng một chút, cô nói thêm: “ Em nhất định sẽ không để cho anh chịu bất kỳ một tổn thương nào, nhất định không bao giờ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play