Đường Thân đã bỏ đi, cầm theo cuốn sách ma pháp của hắn, Mã Quân lén phá bỏ trận pháp khống chế đã được đặt ra. Đúng như hắn nghĩ, tay học trò Vương Lân không mảy may nhận thấy điều gì bất thường. Mã Quân phân vân có nên giết hắn ngay không.
Suy nghĩ kĩ thì có một người đàn bà hằng ngày đều đem cơm cho hắn, nếu Vương Lân chết lúc này thì có lẽ bà ta sẽ biết và gọi Đường Thân quay lại, lúc đó sẽ khá phiền phức.
“Cũng không vội gì, trước mắt ưu tiên hoàn thành sợi dây chuyền đã.” Mã Quân tự nói với chính mình, hắn nghĩ khi đã có thể tự do, hắn sẽ giết Vương Lân, sau đó rời khỏi chùa Bạch Liên này. Sau đó, có gặp lại Đường Thân hay không, đó là do duyên số.
Sợi dây chuyền đã hoàn thành một cách trót lọt, nhưng có gì đó rất lạ, Mã Quân cảm thấy ma lực của mình dường như đã yếu đi một nửa.
Chẳng lẽ là tác dụng phụ của ma pháp này? Mã Quân nghĩ. Hắn quyết định chờ đợi thêm vài ngày để hồi phục ma lực. Thế nhưng một lần nữa, hắn cảm thấy ma lực của mình hụt mất. Lúc này Mã Quân cảm thấy cực kì lo lắng, hắn bắt đầu suy xét lại sự việc một cách cẩn thận.
Truyện Hệ ThốngTrước lúc rời đi, Đường Thân đã nói có cách đối phó với hắm, phải chăng đó chính là nguyên nhân. Mã Quân nhớ ra có một loại bùa chú là âm trấn âm, dùng các hồn ma yếu hơn để trấn áp hồn ma mạnh hơn.
Mã Quân kiểm tra cẩn thận trận pháp mà Đường Thân đã dùng khi khống chế hắn, lúc này mới phát hiện ra ngoài trận pháp không chế cơ bản còn có một loại bùa chú khác được thi triển. Trong suốt cả trăm năm qua, đây là lần đầu tiên Mã Quân cảm thấy tức giận như vậy, một kẻ hậu bối sinh ra sau hắn cả trăm năm lại có thể bày trò qua mắt hắn.
Vương Lân tưởng Mã Quân đang tìm cách phá bỏ trận pháp liền niệm chú khống chế.
“Thằng ngu này không biết mình đang làm chuyện vô ích.” Mã Quân cảm thấy buồn cười trước hành động đó, điều này khiến hắn dịu bớt sự tức giận.
Lại trở về với vấn đề trước mắt, ma lực của Mã Quân hiện giờ không còn đủ để có thể vừa đeo sợi dây chuyền, vừa tự do sử dụng ma pháp được nữa. Và quan trọng hơn, chắc chắn hắn không còn đánh lại Đường Thân. Mã Quân không cam tâm để mọi chuyện tiếp tục diễn ra như thế. Kế hoạch của hắn sẽ là đợi khi Đường Thân trở lại sẽ bắt Vương Lân làm con tin, ép ông giải trừ âm trấn âm. Cách làm này nhiều rủi ro nhưng đó là con đường duy nhất lúc này của Mã Quân.
Thế nhưng lần này ông trời lại đứng về phía hắn, người trở lại không phải là Đường Thân mà là Đường Mộc Nhi. Từ chùa Bạch Liên, hắn có thể thấy được cô, một người đầy tiềm năng nhưng vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm.
Tối đó, hắn đã giết Vương Lân, cẩn thận giữ lại hồn ma của người đó để chuẩn bị cho màn kịch vào hôm sau. Một chút diễn xuất, một chút ảo ảnh và vài lời nói dối.
****
Đường Mộc Nhi trong lúc bối rối và sửng sốt, nhất thời không nhớ được tên của hồn ma trăm năm này, nhìn vào thái độ của hắn, cô đoán mình đã nhớ nhầm “Mã Xuân?”
Gương mặt Mã Quân càng khó coi hơn, Đường Mộc Nhi đoán lại “Mã Luân?”
“Im lặng thì tốt hơn đấy, đồ thiểu năng ngu ngốc.” Mã Quân nói “Để tìm ra được hết các hồn ma đang trấn áp ma lực của tôi nên tôi mới phải chịu đựng cái đám kém cỏi các cô thôi. Bây giờ, mọi thứ đã xong, cô hãy mau giao trả lại cho tôi sợi dây chuyền. Nể tình đã quen biết thời gian qua, tôi sẽ để cho các người một mạng.”
Đường Mộc Nhi không quan tâm lời Mã Quân vừa nói, cô chất vấn “Nếu Vương Lân là do người giết, vậy Giang Thiết cũng vậy. Quan Tử Vân đúng là không liên quan?”
“Chính xác. Suy đoán ban đầu của cô về Giang Thiết hoàn toàn chính xác, tôi có lời khen đấy. Hắn đã đem sợi dây chuyền về với ý định thanh tẩy tôi nên buộc phải giết hắn. Cũng chẳng đáng tiếc gì, Giang Thiết là tên cặn bã sẵn sàng giết người vì danh dự hão của tổ tiên hắn.” Mã Quân xác nhận.
“Nếu như ngươi đã giết Giang Thiết và Vương Lân, thế còn anh trai ta là ai đã giết hả?” Triệu Giai Nhân chen vào, cô cần biết điều này.
“Tất nhiên cũng là tôi, dù ma lực bị khống chế nhưng một Ảnh Quỷ cơ bản thì tôi vẫn thừa sức triệu hồi. Có điều sợi dây chuyền khống chế phạm vi hoạt động của tôi nên đến tận lúc Đường Mộc Nhi đến nhà hắn thì tôi mới có thể ra tay. Thật may mắn là bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật đạo trưởng để chịu hết mọi tội lỗi.” Mã Quân đáp.
“Vậy đúng là Quan Tử Vân trong sạch.” Tạ Lương Tâm thở phào nhẹ nhõm.
“Trong sạch ư? Cả ông và hắn đều là những kẻ bất tài không thể làm giàu bằng thực lực. Những kẻ lừa dảo thật sự. Lấy tư cách gì mà dám gán hai chữ trong sạch cho hắn chứ.” Mã Quân phản đối.
“Lừa đảo thì tệ đấy, nhưng còn đỡ hơn kẻ giết người như ngươi.” Triệu Giai Nhân lao tới, trên tay cô là một con dao có khắc bùa, loại dao này có thể gây tổn thương trực tiếp lên hồn ma, Đường Mộc Nhi đã đưa nó cho cô để phòng thân.
“Cả cô nữa, con người ngu xuẩn luôn hành động theo cảm tính, cái chết của cô là một hệ quả tất yếu.” Mã Quân dùng một luồng âm khí đẩy ngã Triệu Giai Nhân, con dao trên tay cô văng đi.
Bằng năng lực của hồn ma, Mã Quân điều khiển con dao đó bay lên và nhắm đến chỗ cô ấy. Một người lao ra kéo Triệu Giai Nhân thoát khỏi lưỡi dao, đó là Hạ Vĩnh Thành.
Mã Quân có đôi chút ngạc nhiên, hắn nhớ vừa nãy Hạ Vĩnh Thành vẫn còn đang bị trói và nằm bất tỉnh. Trận pháp bị phá nên anh ta hồi phục dương khí thì dễ hiểu, Mã Quân nhìn sang nơi Hạ Vĩnh Thành đã nằm lúc nãy và hiểu ra. Sợi dây trói đã bị cắt đứt bởi một con dao có khắc bùa, có lẽ lúc các pháp cụ bị thổi tung, con dao đã vô tình rơi vể phía đó.
Đưa mắt nhìn một vòng, Mã Quân nhận ra nó không ngẫu nhiên ở đó, có kẻ đã ném nó tới. Kim, Thủy, Mộc và Thổ, đây là ngũ hành trận pháp để thanh tẩy hồn ma. Lúc này Quan Tử Vân đã đứng ở vị trí thích hợp và đốt cháy một lá bùa. Đạo trưởng nói lớn “Tạ Lương Tâm, anh mau dẫn mọi người đi nơi khác.”