Tạ Lương Tâm lái xe đưa mọi người tới nhà Tô Giang theo sự chỉ đường của Đường Mộc Nhi.

“Bây giờ rẽ trái ạ.” Đường Mộc Nhi nói.

Tạ Lương Tâm quay bánh lái sang phải, Tạ Lâm liền nhắc nhở “Ba à, rẽ trái chứ.”

“À à, ba nhầm.” Tạ Lương Tâm giật mình, nãy giờ ông vẫn lái theo trí nhớ của mình chứ không để tâm tới chỉ dẫn của Đường Mộc Nhi.

“Ấy, là cháu nhầm. Rẽ phải đúng rồi ạ, xin lỗi bác nhiều.” Đường Mộc Nhi nói.

“Vậy ra trong rủi lại có may.” Tạ Lương Tâm cười nói.

Họ tới ngôi nhà của Tô Giang, Tạ Lương Tâm cảm thấy có chút căng thẳng. Quan Tử Vân đã nói hắn đã yểm bùa ảo giác lên Tô Giang, ông sẽ nhìn thấy Tạ Lương Tâm thành gương mặt khác. Tuy nhiên, ông cảm thẩy vẫn có chút bất an, không biết nó có thật sự hiệu quả không.

Khi đi vào sân, Đường Mộc Nhi nhìn thấy con ngựa gỗ bập bênh, cô nói “Lúc nhỏ khi tới đây chơi nó đã ở đó rồi, không ngờ bây giờ vẫn còn.”

Cô nhớ lại lúc bảy tuổi, lúc ông nội cô sang chơi với bạn già là Tô Giang, do không yên tâm để cô ở nhà một mình nên mình nên đã dẫn cô theo tới đây. Lúc đó, ở đây còn có cháu gái của Tô Giang là Tô Lan, cô thường chơi với Tô Lan ở trong vườn.

Tới năm cô 12 tuổi, Tô Lan sang học cấp ba ở nước ngoài, Đường Thân thấy cô cũng đã lớn, có thể ở nhà một mình, ở đây không có ai chơi với cô nên ông để Đường Mộc Nhi ở nhà. Từ đó đến nay đã 10 năm Đường Mộc Nhi chưa gặp lại Tô Giang.

Cô bấm chuông cửa, không lâu sau, Tô Giang đã ra mở cửa. Ông vừa thấy Đường Mộc Nhi đã nhận ra ngay “Ôi, Đường Mộc Nhi, lâu quá mới gặp lại cháu. Vài tháng trước ông có ghé đám tang của ông cháu nhưng không ở lại lâu, lúc đó cháu lại đi đâu mất rồi. Phải công nhận rằng càng lớn cháu càng giống ông nội đấy.”

“Vâng ạ.” Đường Mộc Nhi một lần nữa mong đây chỉ là câu xã giao “Giới thiệu với ông đây là chị Giai Nhân, anh Tạ Lâm, bác Tạ Lương Tâm, và một người nữa là Vương Lân, không biết bác nhìn thấy không.”

Tô Giang nhìn mọi người một lượt, Tạ Lương Tâm căng thẳng quan sát phản ứng của ông, có vẻ đúng là Tô Giang không nhận ra được Tạ Lương Tâm. Ông trong lòng tự cười mình đã lo chuyện không đâu, trình độ của Quan Tử Vân ông đã nắm rất rõ, hắn đã ra tay là tuyệt đối hiệu quả.

“Vương Lân? Không phải là đệ tử của Đường Thân sao? Cậu ấy cũng chết rồi ư?” Tô Giang hiểu được vì sao ông lại không thấy Vương Lân.

“Dạ phải, trong lúc trấn giữ hồn ma của Mã Quân tại chùa Bạch Liên thì anh ấy không may qua đời. Có vẻ một tên đạo trưởng đã ra tay giúp đỡ Mã Quân.” Đường Mộc Nhi nói, dựa vào tình trạng vết thương, cô khá chắc rằng kẻ tấn công Vương Lân cùng là kẻ tấn công Giang Thiết. Mặc dù cô không hiểu được hắn giúp Mã Quân để làm gì.

“Ôi, thật tệ. Còn Triệu Chính Nhân thì sao?” Tô Giang hỏi về người đệ tử còn lại.

“Anh trai cháu cũng đã chết rồi, là do tên đạo trưởng đó.” Triệu Giai Nhân nói.

Tô Giang không ngờ được cả ba thầy trừ ma mà mình từng biết đều đã qua đời, ông không biết nhân vật đạo trưởng mà Đường Mộc Nhi và Triệu Giai Nhân nhắc tới là ai, chỉ biết đó là một kẻ xấu xa và nguy hiểm.

“Mọi người vào nhà nào.” Tô Giang đổi hướng cuộc nói chuyện khỏi những chuyện không vui vừa rồi.

Bước vào phòng khách, Đường Mộc Nhi tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cảnh vật vẫn như lúc trước, cô nói “Nơi này chẳng khác gì mười năm trước cả, làm cháu có cảm giác như mình trở lại lúc vẫn chưa trưởng thành vậy.”

Tạ Lâm, Vương Lân và Triệu Giai Nhân nhìn nhau, ngầm hiểu ý bảo con bé bây giờ cũng đâu có trưởng thành.

Triệu Giai Nhân nghe thấy tiếng động từ căn phòng đối diện phòng khách, cô ấy nhìn về phía đó cảnh giác. Tô Giang cười nói “Không phải lo, là hồn ma của vợ ông. Đường Thân có nói là cần đợi một thời gian mới có thể thanh tẩy nên nhốt bà ấy trong phòng. Ngoài ra, ông ấy còn nói rằng có thể một kẻ nào đó đang bày trò lừa đảo nên đã yểm bùa để kẻ khác không đụng đến hồn ma được.”

“Cháu có thấy ông viết lại trong thư rồi ạ, và ông cũng đã hướng dẫn cách giải bùa chú. Chỉ cần vài thao tác thôi là có thể để bà yên nghỉ rồi.” Đường Mộc Nhi đáp.

“Ôi, cảm ơn cháu rất nhiều.” Tô Giang cảm kích nói.

“Không có gì đâu ạ. Dù sao ông cũng là bạn của ông nội cháu, và là ông nội của chị Tô Lan. Hơn nữa thầy trừ ma phải đi trừ ma là chuyện nên làm mà.” Đường Mộc Nhi nói, cô chuẩn bị pháp cụ để sẵn sàng bắt đầu nghi lễ thanh tẩy ngay.

Tại căn nhà đối diện, Quan Tử Vân cũng chuẩn bị pháp cụ của mình. Hắn nhanh chóng ra khỏi nhà, hướng tới ngôi nhà của Tô Giang. Sau một khoảng thời gian chờ đợi rất dài, cuối cùng thời khắc để Quan Tử Vân lấy lại Quỷ Điên cũng đã tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play