“Vậy là hồn ma của người hầu gái đó đã ám lấy cái giếng?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Tôi đoán là vậy.” Giang Thiết nói.
“Cháu không hiểu, nếu là oan hồn bình thường thì đúng ra rất dễ để diệt trừ chứ nhỉ?” Đường Mộc Nhi không hiểu tại sao lại có thầy trừ ma bỏ mạng vì nó, Giang Thiết cũng có luyện pháp lực nên có thể loại trừ khả năng ông bị thầy trừ ma giả mạo lừa.
“Đó chính là vấn đề khó hiểu, có lẽ là khi còn sống thì cô hầu đó đã từng lén luyện tà thuật chăng?” Giang Thiết đưa ra giải thuyết.
“Nếu không thể dùng pháp lực để thanh tẩy, mọi người đã thử vớt xác cô hầu lên chưa?” Tạ Lâm hỏi, đối với oan hồn, ngoài cách trấn áp thì còn có thể xoa dịu bằng cách gỡ bỏ oan tình của hồn ma. Đối với cô hầu lỡ chân té xuống giếng, thì việc khiến cô ta không siêu thoát khả năng cao là do muốn được chôn cất tử tế.
“Chúng tôi từng thử, một thầy trừ ma dùng pháp lực trấn áp hồn ma đó tạm thời và một người khác dùng dây thừng trèo xuống tìm kiếm nhưng không thấy xác cô hầu đâu, cũng không thấy xác của những người từng rơi xuống.” Giang Thiết nói.
“Tôi hiểu rồi, vậy là dưới giếng còn tồn tại một thực thể khác nữa, đó là Quỷ Giấu Xác.” Đường Mộc Nhi nói. Quỷ Giấu Xác là một loại quỷ rất đặc biệt, nó chỉ tác động được vào những thứ thuần dương. Khi linh hồn mang phần âm rời khỏi cơ thể chỉ còn phần dương, lúc đó Quỷ Giấu Xác có thể chạm vào cơ thể và giấu nó vào trong một khoảng không vô định. Khoảng không đó từ đâu mà ra thì không ai biết được.
Tạ Lâm, Vương Lân và Triệu Giai Nhân đều từng đọc qua về nó nên không cần giải thích lại. Giang Thiết lắc đầu nói “Rất tiếc, nhưng ông Đường Thân đã nói rằng đó không phải Quỷ Giấu Xác.”
“Cái gì?” Tất cả đồng loạt nói, họ đều cho rằng Quỷ Giấu Xác là lời giải thích hợp lý nhất cho tất cả chuyện này, nhưng Đường Thân lại bảo là không phải.
Đường Mộc Nhi vô cùng bối rối, cô vắt óc ra suy nghĩ còn cách giải thích nào nữa không. Cô nhìn sang Tạ Lâm cầu cứu, Tạ Lâm lại nhìn sang Triệu Giai Nhân, Triệu Giai Nhân lại nhìn sang Vương Lân, anh ta lắc đầu chịu thua. Cuối cùng Đường Mộc Nhi nhìn sang Giang Thiết, ông nói “Sao cô nhìn tôi, tôi là người cần trợ giúp mà.”
“Thật sự thì chúng tôi không giải thích được việc này.” Vương Lân nói.
“Về việc này, ông của cô có bảo chỉ cần cô tới đó, kết nối với oan hồn kia thì chắc chắn sẽ tự động hiểu ra mọi chuyện.” Giang Thiết nói thêm.
“Ông đã nói như vậy thật sao?” Đường Mộc Nhi hỏi lại, cô cảm thấy khó tin khi chỉ cần gặp hồn ma đó là giải quyết hết được những khúc mắc này, Cô tự nhủ với bản thân rằng làm gì có chuyện nhã nhặn đề nghị oan hồn giải thích với mình rằng mọi chuyện là thế nào.
Nhưng nghĩ lại, lần trước trong vụ Hứa Văn, cô cũng đã nghi ngờ ông nội có nhầm lẫn nhưng hóa ra lại không phải, cô cho rằng độ đáng tin của ông nội vẫn rất cao, vậy nên dù không an tâm, cô vẫn quyết định nghe theo lời ông.
Tạ Lâm, Triệu Giai Nhân và Vương Lân cũng nghĩ tốt nhất là nên đối mặt với oan hồn đó, ít nhất thì cũng tìm hiểu thêm được gì đó. Vương Lân nói “Anh nghĩ việc này cũng không có hại gì, nếu câu chuyện từ đời ông cố của trưởng làng là đúng thì oan hồn này chỉ thôi miên dược một người mà thôi. Chúng ta đi đông có thể bảo vệ lẫn nhau. Ngoài ra thì ngoài Triệu Giai Nhân, ở đây ai cũng có pháp lực, có thể đối phó với oan hồn nếu xảy ra chuyện.”
Hai người còn lại cũng đồng tình với ý kiến đó, Đường Mộc Nhi chốt lại ý kiến của cả nhóm “Bọn cháu sẽ đi đến đó để đối mặt với oan hồn kia, trưởng làng có thể chỉ đường giíup được không ạ?”
“Tất nhiên là được, nhưng đợi tôi chuẩn bị một số bùa chú phòng thân đã.” Giang Thiết đáp rồi bỏ vào nhà trong.
Lúc chờ đợi, Đường Mộc Nhi và Tạ Lâm cũng kiểm tra lại đồ pháp của mình cẩn thận. Mười phút sau, Giang Thiết trở lại phòng khách và ra hiệu cho mọi người đi theo mình.
Người dân trong làng nhìn họ và bàn tán xôn xao trên đường xuống núi. Có lẽ khi thấy một nhóm người lạ được trưởng làng dẫn đường, họ đã đoán ra được rằng đây là một nhóm trừ ma tới để thanh tẩy oan hồn dưới đáy giếng.
Đường Mộc Nhi quan sát biểu cảm của từng người trên đường. Có người thì thể hiện sự kỳ vọng, mong chờ rằng hồn ma đã tồn tại hàng trăm năm qua sẽ biến mất. Một số khác lại lo lắng, sợ sệt rằng sẽ lại có thêm người mất mạng bởi oan hồn đó. Cô có thể thấy trong số đó có người mà cô và Triệu Giai Nhân đã gặp trong lần đầu tới đây. Cũng có một sô thờ ơ, không quan tâm, bởi lẽ họ đã quen với việc dưới chân núi có một cái giếng có ma, chỉ cần tránh xa khỏi đó là được. Còn bản thân Đường Mộc Nhi, cô không rõ mình đang cảm thấy gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT