“Do đó chỉ là ngộ sát do tự vệ chính đáng nên tôi không phải ngồi tù. Chỉ cần lên đồn công an khai báo một số thứ.” Trang Thanh tiếp tục kể.

“Tôi hiểu rồi, vậy là sau đó hồn ma của Hứa Văn đã trở lại ám ngôi biệt thự này?” Tạ Lâm lên tiếng.

“Chị có thể kể rõ việc gặp hồn ma đó hay không?” Đường Mộc Nhi hỏi.

“Thật ra thì tôi cũng chưa gặp.” Trang Thanh nói “Người gặp phải hồn ma là chồng tôi, sau khi cảnh sát thu dọn xác của Hứa Văn, chúng tôi vẫn ở lại biệt thự. Một buổi tối nọ, khi tôi đang ra ngoài để pha hai cốc nước chanh mang lên phòng thì nghe thấy tiếng động ồn ào trên phòng. Sau đó tôi liền chạy lên phòng, chồng tôi bảo rằng vừa nãy có cảm giác bị ai đó bóp cổ, khi đó tôi còn thấy rõ dấu ngón tay trên cổ anh ấy. Thế là ngay trong đêm đó chúng tôi chuyển sang khách sạn ở.”

Ngừng lại uống chút nước, Trang Thanh tiếp tục nói “Sau đó tôi nhớ đến tác giả Đường Thân, dù không biết là ông ấy thật sự biết về thuật trừ ma hay chỉ hư cấu ra, nhưng tôi quyết định thử một phen. Do có nhiều mối quan hệ, tôi đã liên lạc được với ông, thật may mắn là ông đúng là một thầy trừ ma thật sự. Có điều ông bảo hồn ma này chưa thể diệt trừ ngay mà phải đợi vài tháng nữa. Ông bảo ông hoặc cháu gái sẽ quay lại để thanh tẩy hồn ma này khi thích hợp.”

“Vâng, cảm ơn chị đã trình bày rất dễ hiểu. Cứ tin tưởng ở chúng tôi.” Đường Mộc Nhi nói và bắt tay với Trang Thanh.

Cô cùng Tạ Lâm và Vương Lân ra khỏi quán bước tới ngôi biệt thự. Vừa nãy, Trang Thanh đã đưa tất cả chìa khóa cho Đường Mộc Nhi, cô mở cổng bước vào trong.

Để có thể tương tác với Vương Lân, Tạ Lâm đeo bùa vào một bên mắt và một bên tai. Đường Mộc Nhi nhìn sang bật cười nhận xét “Nhìn anh như cướp biển ấy.”

“Cướp biển thì cũng ngầu đấy, nhưng tôi thích làm thầy trừ ma hơn.” Tạ Lâm đáp.

Đường Mộc Nhi nhìn rõ hơn ngôi biệt thự, cây cỏ dù đã mọc um tùm nhưng có thể nhận thấy trước đó được cắt tỉa tạo hình rất đẹp. Ngôi biệt thự càng nhìn gần càng thấy rộng lớn và sang trọng, bụi bẩn và vài vết ố mới không làm cho nó mất đi vẻ đẹp vốn có. Đường Mộc Nhi nói “Lúc trước tôi rất thích những ngôi biệt thự như vậy, lên đại học thì bắt đầu tiết kiệm tiền để mua. Nhưng sau đó thì tôi nhận ra với số tiền đó thì còn không mua được cái phòng ngủ. Thế nên sau đó tôi đã dành tiền đó mua xe.”

“Nhưng sao tôi có bao giờ thấy cô đi xe đâu?” Vương Lân thắc mắc.

“Tại vì sau đó tôi thi trượt bằng lái nên lại bán rồi.” Đường Mộc Nhi trả lời. “Chuyện xui rủi có ai muốn đâu.”

Tạ Lâm cảm nhận thấy lượng âm khí xung quanh, lên tiếng nhắc nhở “Cẩn thận, đã vào sào huyệt của kẻ thù rồi, đừng nên mất tập trung.”

“Anh yên tâm, Hứa Khang bị tấn công tại phòng ngủ của họ, như ông nội nói thì Hứa Văn đã dùng trận pháp số 7 để trở thành hồn ma, phạm vi di chuyển của hắn không thể vượt quá căn phòng ngủ đó đâu.” Đường Mộc Nhi nói “Có điều, từ đây mà đã có nhiều âm khí như vậy thì cũng thật kì lạ. Đố anh này Tạ Lâm, tại sao lại có tình trạng này.”

“Tôi đoán là do hắn sử dụng trận pháp không đúng cách nên gây ra tình trạng thất thoát âm khí ra bên ngoài.” Tạ Lâm khá tự tin rằng đã đọc sách rất kĩ.

“Anh quả là rất thuộc lý thuyết, nhưng tôi cảm thấy nó không ổn.” Đường Mộc Nhi nhận xét.

Tạ Lâm khá ngạc nhiên khi ý kiến của mình bị bác bỏ. Vương Lân nói “Không ngờ cô lại tiến bộ nhanh vậy, đã có khả năng nhìn nhận vấn đề rất tốt.”

“Tạ Lâm này, nếu anh để ý sẽ thấy âm khí trong và ngoài ngôi nhà này được ngăn cách rất rõ. Vậy nên không phải là âm khí bị thất thoát từ trong phòng ra mà là phạm vi hoạt động của hồn ma này là toàn bộ ngôi biệt thự.” Đường Mộc Nhi nói.

“Không thể nào, nhưng rõ ràng trận pháp số 7 sẽ giới hạn phạm vi hoạt động của hồn ma cơ mà?” Tạ Lâm không hiểu được.

“Đơn giản thôi, Hứa Văn đã dùng một loại trận pháp khác. Có lẽ ông nội đã nhầm lẫn khi xác định.” Đường Mộc Nhi đáp.

Vương Lân thấy cách giải thích này vẫn chưa thỏa đáng, chỉ riêng về phạm vi hoạt động của hồn ma đã có sự khác biệt lớn như vậy, làm sao Đường Thân có thể nhầm được. Mặc dù lúc đó ông đã bị bệnh sắp chết nhưng tinh thần rất minh mẫn, sai lầm như vậy là không thể nào phạm phải.

“Nếu vậy thì chúng ta phải làm sao đây?” Tạ Lâm hỏi, đây là lần đầu tiên anh đi trừ ma nên vẫn còn nhiều lúng túng.

“Đơn giản thôi, như lời của chị Trang Thanh đã kể, Hứa Văn đã học những tà thuật trong một cuốn sách, vậy thì trận pháp hắn ta dùng cũng là từ trong cuốn sách đó. Từ lúc vợ chồng họ rời đi thì đồ vật ở đây không ai đụng tới, thế thì chắc chắn cuốn sách vẫn còn trên phòng hắn.” Đường Mộc Nhi đáp.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play