Nếu hiện tại Giang Chước Dạ lấy thành ý ra, Tô Lệ suy nghĩ một hồi, bản thân cũng tính toán, lấy ra một bí mật ra để đáp lại.

Giang Chước Dạ có chút hoang mang lo sợ, lúc trước cô ở hiện trường hỏa hoạn bùng phát PTSD, hiện tại lại vui như lên trời, cả người để trở nên trẻ con, giống như quên hết quy củ của người trưởng thành.

Cô ở bếp xoay vòng, cắt tỉa trang trí mâm trái cây thật xinh đẹp, lấy ra đặt trong tầm tay Tô Lệ, lại tinh tế rải lên mặt trên một lớp đường, cắm sẵn tăm xỉa răng.

Cô lại đi vào phòng sách ôm cái chén sứ lần trước Tô Lệ dán lại ra, đặt ở bên người Tô Lệ nơi mà tầm mắt thể thấy được.

Cô mở nhạc lên, mở một ca khúc cổ xưa tinh tế, làm cho không khí trong phòng ngập tràn lãng mạn, rốt cuộc có việc gì phải làm, cô ngồi ở sô pha bên cạnh, không dám tới gần Tô Lệ, khoé mắt giơ lên, nụ cười trong sáng lại câu nệ, giống như con hồ ly xinh đẹp thật cẩn thận thăm dò.

Tô Lệ vẫy vẫy tay:

"Em cũng có một bí mật, là vì chị đã thẳng thắn thành khẩn đáp lại, em sẽ nói bí mật cho chị nghe."

Tấm lưng thon dài của Giang Chước Dạ lập tức thẳng lên, ngồi nghiêm chỉnh:

"Em nói."

Tô Lệ:

"Em có một cái, danh sách di nguyện, trong đó đều là những chuyện em muốn làm trước khi chết. Sau này em hy vọng chị có thể cùng em làm những thứ đó, có được không?"

Lúc đầu Giang Chước Dạ thấy khó hiểu, rất nhanh trong mắt ập lên sự bi thương:

"Em nhất định phải sống đến năm một trăm tuổi, cái danh sách này chúng ta không cần vội......"

Tô Lệ vẻ mặt bình tĩnh đánh gãy lời cô:

"Không, rất vội, thời gian còn một năm ba tháng, em nhất định phải hoàn thành hết tất cả những thứ quan trọng đó."

Giang Chước Dạ ngây ngẩn cả người, hai mắt cô chứa đầy nước mắt, nhìn trên dưới toàn thân Tô Lệ, giống như phải dùng ánh mắt đào được chỗ yếu ớt trên người nàng.

Tô Lệ bị loại ánh mắt này nhìn, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một cảm xúc đau khổ.

Thời gian của nàng không nhiều lắm...... Rất lâu trước kia nàng đã tự mình chấp nhận sự thật này, nhưng hiện tại, trải qua lần hoả hoạn đó, nàng phát hiện bản năng của mình vẫn còn đó, vẫn còn mãnh liệt muốn sống.

Lúc Giang Chước Dạ phá vỡ cửa phòng, vọt cào cứu chính mình, trong lòng Tô Lệ chỉ nghĩ, thật tốt quá.

Được sống quý giá như thế, nhưng bản thân chỉ có thể sống thêm mười lăm tháng, Giang Chước Dạ lần này liều chết cứu mình ra, rất nhanh bản thân lại phải rời đi....... Thế giới này đối với mình, đối Giang Chước Dạ, đều thật không công bằng.

Thời gian không nhiều lắm, lại càng không nên dùng để tức giận, để từ chối người khác, đặc biệt là cái người khác này, vì bản thân mình mà nguyện ý đánh cược sống.

Tô Lệ chủ động một lần nữa chấp nhận Giang Chước Dạ, nàng không muốn để lại cho mình quá nhiều tiếc nuối. Mục quan trọng trong danh sách di nguyện có viết, tìm một người bạn tri kỷ chân thành.

Còn có một cái là....... Có được người yêu tri kỷ, cùng nhau oanh oanh liệt liệt yêu nhau.

Tô Lệ quyết định gác lại cái này, có lẽ nó sẽ trở thành tiếc nuối lớn nhất của bản thân, thời gian nàng không nhiều lắm, không nên cùng bất luận là ai yêu đương, đây là vấn đề đạo đức.

Nàng tinh tế nhìn chăm chú Giang Chước Dạ, từ đó tới bây giờ, rốt cuộc nàng cũng nhìn kỹ một lần hình dáng cao cao đối phương, khuôn mặt cánh môi, dùng ánh mắt sâu thẳm miêu tả khuôn mặt mỹ lệ của đối phương.

Sau đó ghi tạc trong lòng, đem phần tình cảm chôn giấu đi.

Đem nước mắt của Giang Chước Dạ cũng chôn giấu vào.

"Không thể như thế....... Nhất định là bác sĩ sai, em có giấy kiểm tra không, chị đi tìm bác sĩ giỏi hơn xem một cái....... Không thể như thế, sao lại có thể như thế........ Chị không tin!"

Cơn khiếp sợ của Giang Chước Dạ qua đi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô vốn dĩ ngồi ở trên sô pha, hiện tại nôn nóng đứng lên, đi tới gần Tô Lệ, duỗi tay kéo tay Tô Lệ.

Cô dùng đôi tay nâng lên hai tay Tô lệ, bao bọc lại, chắp tay trước ngực.

Nước mắt lạnh lẽo, đập thật mạnh vào mu bàn tay Tô Lệ, Giang Chước Dạ khóc nói không thành câu, nghẹn ngào, nói từng câu từng chữ:

"Chị sẽ, sẽ bên em, mặc kệ là bao lâu, mặc kệ em muốn làm gì........ Em yên tâm, sau này em chính là, là ưu tiên hàng đầu của chị, em có thể tìm chị bất cứ lúc nào, chị, chị vĩnh viễn ở đó...... Hức, em vừa mới trở lại bên chị, như thế nào lại........ Chúng ta ra nước ngoài tìm bác sĩ khám, chị bây giờ liền đi tìm người........"

Giang Chước Dạ cất bước muốn đi, trái lại Tô Lệ lại bắt lấy cánh tay cô.

Giang Chước Dạ ngẩng đầu nhìn nàng.

Làn da Tô Lệ tái nhợt, lông mày và tóc tương đối nhạt nhoà, tròng mắt lại đen nhánh, cánh môi nhạt mở ra, giọng nói ôn nhu, dễ nghe đến mức làm tim Giang Chước Dạ muốn nát đi.

"Không cần..... Đây đều là số mệnh, tựa như linh hồn của chị xuyên đến một thế giới khác, em cũng có....... Gặp trường hợp giống vậy, cho nên em hiểu chị, chị cũng...... Hiểu cho em một chút, cùng với em bình tĩnh vượt qua những ngày cuối cùng, được không?"

Giang Chước Dạ khóc đến đứng cũng không đứng được, cô so với Tô Lệ cao hơn một cái đầu, hiện tại lại bắt lấy vai Tô Lệ, mới có thể không cho bản thân ngã xuống, thân thể vẫn luôn run rẩy, nước mắt tẩm ướt xương bả vai Tô Lệ.

"Không được...... Chị không cần...... Này không thể, vậy chị còn có ý nghĩa gì......"

Giang Chước Dạ đứt quãng nói ra những lời này, từng câu từng chữ đều giống như thuỷ tinh, cắt vào trái tim của Tô Lệ.

Tô Lệ chỉ có thể vụng về ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô, giống như trấn an trẻ con dỗ dành người, thẳng đến khi đối phương chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Thời gian còn lại hôm nay, hai người liền ở trong nhà Giang Chước Dạ, tay nắm tay, không ngừng nói chuyện phiếm.

Như là muốn đem hết những lời muốn nói trong kiếp này nói ra, không riêng gì Giang Chước Dạ bộc lộ hết thảy, đến cả Tô Lệ cũng nói rất nhiều chuyện khi còn hỏ của mình.

Trong lúc nói chuyện, Tô Lệ dần dần phát hiện, thì ra mình đã từng có những chuyện cũ thú vị như vậy, chỉ là tuổi càng lớn thì càng quên đi tất cả những việc này.

Giang Chước Dạ cũng phát hiện, thì ra chỉ cần từ từ nói ra, những trường hợp đau thương thảm thiết đó cũng không có thống khổ như vậy, miệng vết thương sẽ được một bên khác nghiêm túc lắng nghe mà chữa lành.

Nói đến sau đó, hai người đều đã đào rỗng ký ức, ngoài cửa sổ bóng đêm đã kéo tới.

Giang Chước Dạ lôi kéo tay Tô Lệ, mang nàng đi tới phòng cho khách nghỉ ngơi, Tô Lệ chủ động gọi điện thoại cho người nhà mình, giải thích tình huống, nói với trong nhà không cần lo lắng.

Hai người giống như tri kỷ lâu ngày không gặp, luôn cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều thật quý giá, một chút đều không muốn lãng phí, chỉ muốn cùng với đối phương vượt qua.

Tô Lệ vừa tắm rửa xong, liền thấy Giang Chước Dạ đã ở phòng khác tắm xong, mặc váy ngủ thuần trắng kiểu Pháp, ngồi ở trên giường phòng cho khách, chờ mình trở về

Cảm giá này có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ lại, đây còn không phải cảnh tượng tâm sự buổi đêm của cặp bạn thân sao, không có gì quái lạ.

Tô Lệ còn nghĩ tới muốn cùng với bạn thân chụp selfie một bộ kiểu áo ngủ ren kiểu Pháp nữa kìa.

Áo ngủ nàng mặc cũng là áo ngủ tơ của Giang Chước Dạ, cảm nhận sự mềm mại mát lạnh của tơ lụa áp lên da thịt, thật thoải mái.

Tô Lệ dùng khăn lông lau khô tóc, đi đến mép giường, Giang Chước Dạ chủ động thò qua tới:

"Chị giúp em."

Tô Lệ cũng không từ chối, thả lỏng cơ thể ngồi ở trên mép giường, tùy ý để Giang Chước Dạ quỳ trên giường cầm khăn lông ôn nhu cẩn thận giúp mình lau tóc.

Hơi nước lan tỏa trong không gian, vừa lúc chạm vào tay Giang Chước Dạ, hai người đều giống như bị điện giật run lên một chút, ngay lập tức co rụt lại.

Trong phòng thật yên tĩnh, Tô Lệ chưa nói muốn đi lấy máy sấy, Giang Chước Dạ cũng không nhắc tới.

Hai cẳng chân Giang Chước Dạ tuỳ ý để ở trên khăn trải giường trắng tinh, thân thể nghiêng về phía trước, hơi thở hà vào nơi sau não bộ Tô Lệ, nhiệt độ cơ thể sau lực Tô Lệ cũng chậm rãi mơ hồ.

Cánh tay thon dài mềm nhẵn kia, cầm khăn lông, từng chút từng chút, từng sợi từng sợi, thong thả cẩn thận lau tóc, như thơ như hoạ.



Tô Lệ chỉ cảm thấy sau cổ có một mảng mỏng manh dinh dính nổi da gà, không biết có bị hô hấp của đối phương thổi qua hay không, tự động sinh sôi.

Nàng ngẩng đầu ra sau, hai người sát lại gần nhau, trán chạm trán, tóc nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Động tác này, nàng nhân tiện hướng mắt nhìn thoáng qua, vừa vặn chạm phải đôi mắt thâm tình của Giang Chước Dạ.

Tô Lệ dừng lại, động tác trên tay Giang Chước Dạ cũng dừng lại, hai người một trên một dưới, một người cúi đầu một người ngẩng đầu, trong mắt đều tràn đầy khuôn mặt đối phương, cũng có một chút rất nhỏ tình cảm phức.

Giờ khắc này, có thứ gì, đang hiện diện sinh sôi giữa hai người.

Tô Lệ cảm giác thân thể phát nóng, sau đó bỗng nhiên kinh ngạc, bản thân mình hình như phát ra một ít tin tức tố.

Chóp mũi cũng ngửi được hơi thở của cỏ xanh, là tin tức tô ấm áp quen thuộc của Giang Chước Dạ.

Tô Lệ đè lại suy nghĩ, yết hầu siết chặt, nàng bắt đầu hoài nghi, tin tức tố của O với O có phải cũng có phản ứng hay không? Nếu không vì sao mình lại cảm giác chỗ nào cũng căng thẳng? Cơ bắp không chịu khống chế, tin tức tố của mình cũng không chịu khống chế, cảm giác ấm áp ở bụng nhỏ cuồn cuộn không ngừng, này cũng thật quái lạ.

Nàng lẩm bẩm một tiếng, bản thân cũng không biết mình nói gì, xoay đầu đi, tầm mắt dời về phía bên cạnh.

Giang Chước Dạ lại đột nhiên không kịp chuẩn bị, cúi đầu xuống, ở trên chiếc trán trơn bóng của Tô Lệ, rơi xuống một nụ hôn.

Vững vàng!

Tô Lệ thậm chí nghe được một tiếng "Chụt"!

Má nàng nhanh chóng hồng thấu, cảm giác nơi trán bị hôn giống như có rậm rạp vô số kim châm.

"Chị đang làm gì......"

Tô Lệ lên án một tiếng, lại cũng không động đậy, thậm chí trộm giương mắt, liếc mắt nhìn đối phương một cái.

Giang Chước Dạ cũng ngây người, giống như không tin vừa rồi chính mình đã làm cái gì, trong mắt ôn nhu như nước, lan tràn ra ngoài gian phòng.

Ngón tay cô xanh nhạt, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt ở thái dương Tô Lệ, có chút ngượng ngùng nói:

"Xin lỗi...... Không nhịn được."

Tô Lệ:

"......"

Chẳng lẽ giờ nàng nên nói một câu không có gì?

Nhưng mà cái này rõ ràng là có gì nha! Người bình thường cũng sẽ đối với bạn thân của mình nhịn không được hôn trán sao?

Không nghĩ được, gương mặt đỏ bừng, Tô Lệ quyết định không nghĩ, cúi đầu giả làm đà điểu.

Âm thanh hơi khàn khàn của Giang Chước Dạ lại vang trên đỉnh đầu:

"Ở thế giới chị sinh ra, tụi chị không có nhiều giới tính như vậy, chỉ có đàn ông và phụ nữ. Tình yêu nam nữ khác phái chiêm đại đa số, nhưng tỏng đám người cũng có rất nhiều nam nam, nữ nữ đồng tính luyến ái, nếu đổi qua thế giới này, đồng tính luyến ái đại khái chắc là AA, BB, OO đi."

Tô Lệ:

"......"

Bây giờ nàng chỉ muốn tìm một cái hố đen trên mặt đất rồi vùi bản thân vào đó, giả làm đà điểu thì giả làm đà điểu, có thể tránh được cơn xấu hổ hiện tại là được.

"Đồng tính luyến ái...... Cũng giống như khác phái luyến ái, đều là tình yêu."

Âm thanh Giang Chước Dạ cực nhẹ, nhưng nói từng chữ thật rõ ràng, Tô Lệ không cách nào làm bộ không nghe được.

Nàng cảm thấy mình phải nên nói cái gì đó, ấp úng hồi lâu, nàng lấy hết can đảm, vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe được Giang Chước Dạ nói:

"Được rồi, lau xong, em mau đi ngủ sớm chút đi."

Tô Lệ chỉ có thể đem câu "Em yêu khác phái" nuốt vào bụng.

Khi Giang Chước Dạ xuống giường, hai cặp đùi thon dài, không biết là cố ý hay vô tình cọ vào bắp chân lộ ra bên ngoài của Tô Lệ.

Cả người Tô Lệ căng thẳng, lại bắt đầu xuất tin tức tố lung tung, chính bản thân nàng còn ngửi được mùi cam của mình.

Giang Chước Dạ muốn đi lại không đi, dính sát vào tới đây, chóp mũi ghé vào gần cổ Tô Lệ, hít một hơi thật sâ, say mê nói:

"Em thật ngọt a."

Tô Lệ:

"...... Cảm, cảm ơn?"

Giang Chước Dạ cười rộ lên, ngón tay trắng nõn xẹt qua bên tai Tô Lệ, vén một lọn tóc nhỏ ra sau tai:

"Là chị phải cảm ơn em mới đúng, làm lòng chị cũng ngọt."

Mặt Tô Lệ đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn cô:

"Chị cũng rất thơm, chị là mùi cỏ xanh."

Giang Chước Dạ:

"Đúng vậy, em thích không? Chị cố xuất ra nhiều một chút."

Tô Lệ nhanh chóng xua tay:

"Không có không có, chị mau đi nghỉ ngơi đi! Em, em cũng mệt rồi......"

Nàng chậm rãi dịch sang chiếc gối bên cạnh, nằm xuống, kéo chăn lên đến cằm, thuận tiện bảo với Giang Chước Dạ, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa phòng.

Giang Chước Dạ rồi lại đi tới đây, cúi đầu để sát vào Tô Lệ.

Tô Lệ sợ tới mức ngừng thở, cho rằng cô lại muốn hôn mình, đầu óc một đống hỗn loạn.

Giang Chước Dạ lại chỉ sửa tóc nàng lại một chút, làm cho tóc tản ra bên gối, trong miệng nói:

"Mới vừa sấy tóc, đừng đè hư."

Cuối cùng cô đứng dậy, hơi hơi mỉm cười, xoay người rời đi, lễ phép đóng cửa phòng.

Tô Lệ thở ra một hơi, cảm giác mùi quả cam trên người càng dày đặc, nhanh chóng bình tâm tĩnh lặng, muốn áp xuống suy nghĩ và hương vị, ít nhất không được phát ra càng nhiều.

Cái hôn kia của Giang Chước Dạ....... Chắc là ở thế giới trước kia thường đùa với bạn thân như vậy......

Tô Lệ không có bạn thân, Quan Tĩnh NHàn là A, rất nhiều chuyện không thể làm, nàng không biết điểm chừng mực của cặp bạn thân là ở chỗ nào, nhưng luôn cảm thấy mình không nên chuyện bé xé ra to.

Có vẻ giống như mình đang chột dạ...... Tô Lệ lại không muốn bị Giang Chước Dạ xem là đồng tính luyến ái, nàng rõ ràng là thích nữ A mạnh mẽ xinh đẹp!

*

Mấy ngày qua đi, Tô Lệ và Giang Chước Dạ đã cùng nhau nhất trí với nội dung của danh sách di nguyện, hơn nữa còn bắt đầu xuống tay hoàn thành mấy mục trong đó.



Tỷ như, mục đi Disneyland chơi các trò chơi trong đó.

Tô Lệ ở công viên đã mua rất nhiều quần áo và đồ trang sức, còn đóng giả thành các công chúa, cùng với nhân viên chuyên nghiệp chụp mấy kiểu ảnh chung.

Các trò chơi kích thích đương nhiên là không thể chơi, trái tim Tô Lệ không tốt, bên phía công viên sau khi biết được, còn sắp xếp người chuyên môn cùng nàng chơi, giới đủ loại hạng mục, nói với nàng cái gì có thể chơi cái gì không nên chơi.

Kết quả chính là 60-70% trò chơi đều không thể chơi, Tô Lệ cũng không có quá chán nản, nàng ở phía dưới các cổ máy chụp ảnh, cũng đã rất vui vẻ.

Giang Chước Dạ đeo camera, tận chức tận trách làm chuyện bạn gái nên làm, chụp ảnh đẹp, xếp hàng mua đồ, hỗ trợ chụp ảnh chung linh tinh, que kem đặc sắc ở công viên, Tô Lệ chỉ có thể ăn một hai miếng, Giang Chước Dạ cũng không chút nào ghét bỏ ăn luôn phần dư lại của nàng.

Tô Lệ nhìn thấy đều thấy không ổn, kêu Giang Chước Dạ đừng ăn bỏ đi, Giang Chước Dạ liền cười nói, vừa lúc cô nóng, vừa lúc không có thùng rác gần đó, không thể lãng phí.

Buổi tối, hai người tìm chỗ đẹp cùng nhau ngắm pháo hoa, xem diễu.

Có đủ loại nhân vật phim hoạt hình xinh đẹp đóng giả ở trên chiếc xe hoa cực kỳ hoa mỹ, vẫy chào với mọi người, còn có người cố ý chụp ảnh chung vì cặp tình nhân có giá trị nhan sắc xuất chúng Tô Lệ và Giang Chước Dạ, đương nhiên, cũng có có rất nhiều fan xin chụp ảnh ký tên, Giang Chước Dạ đều đồng ý, một chút cũng không có suy nghĩ che dấu.

Tô Lệ kinh ngạc:

"Chị không sợ sẽ bị truyền đi trên mạng sao?"

Giang Chước Dạ cười:

"Có gì phải sợ, chúng ta bình thường mà."

Tô Lệ cho rằng Giang Chước Dạ sẽ tự mình xử lý, cũng không quản, kết quả là từ công viên trở về, ngày hôm sau Tô Lệ phát hiện ảnh chụp chung của mình và Giang Chước Dạ lên hot search.

Nội dung là: # Giang Chước Dạ cùng người ngoài ngành đi dạo Disney thật ngọt ngào #

Khúc trước còn bình thường, mà cái "Thật ngọt ngào" này là cái quỷ gì?

Bấm vào là thấy, Tô Lệ bị sợ đến ngơ người.

Có một trang blog sửa mười tám kiểu hình của Giang Chước Dạ bị chụp ở Disney, đăng lên viết:

"Giang Chước Dạ nhìn chị em của mình, ánh mắt này có bình thường không? Tôi sao lại nhìn ra không giống như vậy!"

Ở dưới là mười tám bức ảnh, tất cả đều tin tế và chất lượng cao, nhan sắc Giang chước Dạ đẹp chết người, ảnh Tô Lệ chụp giống như búp bê Tây Dương.

Trong ảnh, Giang Chước Dạ hoặc là nhìn sườn mặt Tô Lệ, hoặc là đi phía sau Tô Lệ. Cho dù là góc độ nào đi nữa, trong ánh mắt Giang Chước Dạ đều có biển tình mênh mông.

Nhìn xuyên qua ảnh chụp, thâm tình như thế, miêu tả sống động, làm cho người xem cảm thấy kích động.

Trên mạng đã phát điên rồi, nhưng ai cũng đều không tìm ra được thân phận Tô Lệ, bản thân Tô Lệ đương nhiên không thể lên tin hot, nàng chỉ có thể lặng lẽ rời Weibo.

Rất nhanh, Giang Chước Dạ lại hẹn Tô Lệ, cùng đi hoàn thành một mục khác trong danh sách di nguyện: Một lần đi nơi tổ chức show âm nhạc Rock 'n Roll.

Tô Lệ đối với Rock 'n Roll thật ra không có hứng thú, nhưng nàng đối với nơi tổ chức âm nhạc rất có hứng thú, luôn cảm thấy nơi đó rất giải tỏa áp lực, cùng với vô số người xa là cùng cộng đồng hoạt động, khiến cho người ta cảm giác thật thần kỳ, cho nên liền muốn đi một chút.

Lần này Giang Chước Dạ đưa theo thêm một người khác nữa, Giả Tư Hàm.

Giả Tư Hàm không yên tâm, rốt cuộc show âm nhạc có chút loạn, cô đi theo đến đây để trông coi Giang Chước Dạ đừng làm ra cái tin lớn gì.

Tô Lệ và cô cũng là bạn già với nhau, cũng không để ý, còn thấy mơ hồ nhẹ nhõm, cảm thấy có người thứ ba ở đây, không khí hẳn là sẽ không xấu hổ đến mức giống lần ở Disney.

Nhưng mà...... Nàng lại một lần nữa nghĩ sai rồi.

Show âm nhạc bắt đầu vào buổi trưa, cho đến buổi tối, đang tới khúc cao trào, ban nhạc trên sân khấu mồ hôi tuôn như mưa, người xem dưới sân khấu cũng hết sức điên cuồng.

Tô Lệ bị đám người ép đến không còn chỗ đi, đột nhiên ngẩng đầu, liền phát hiện mình đang trong lòng ngực Giang Chước Dạ, bị hai tay Giang Chước Dạ vòng vào, giam cầm chặt chẽ trong lòng ngực.

Tư thế còn mặt đối mặt cực kỳ xấu hổ, nơi bộ phận nữ tính đã chạm vào nhau rồi, còn có chút ướt nóng xôn xao.

Tô Lệ muốn lùi ra sau một chút, kết quả bên cạnh là đùi của đàn ông, nàng nhanh chóng tiến lên trước một bước, cả khuôn mặt gần như vùi vào cổ Giang Chước Dạ.

Giang Chước Dạ phát ra một tiếng cười khẽ.

Giọng khàn khàn do trận hỏa hoạn để lại cho cô đã không còn, hiện tại âm thanh cô nghe vừa ngọt vừa mềm, mang chút từ tính, lồng ngực cộng thêm tiếng cười, làm cho Tô Lệ mặt đỏ tai hồng.

Bên chóp mũi quanh quẩn hơi thở cỏ xanh, làm người ta khó có thể bỏ qua, âm nhạc đinh tai nhức óc, Tô Lệ lại chỉ có thể thấy được xương quai xanh của người trước mặt, trắng đến phát sáng.

Nàng có chút xúc động muốn cắn một cái, vì sao xương quai xanh này lại sâu như vậy, như vậy cắn đã không?

Cũng may xúc động này vẫn bị kiềm xuống, Tô Lệ ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy mình quả nhiên không nên tới nơi như này, có chút vượt qua mức có thể chấp nhận, trái tim nàng vẫn luôn kinh hoàng.

Nhưng có thể bởi vì Rock 'n Roll, cũng có thể là bởi vì...... Mùi hương cỏ xanh ôn nhu này, cũng với xương quai xanh sâu đến có thể nuôi cá này.

"Có sao không? Có ổn không?"

Giang Chước Dạ vuốt ve Tô Lệ tóc, ôn nhu hỏi, như một người yêu săn sóc, động tác thân mật lại tự nhiên.

"Không có gì...... Chỉ là, trái tim có chút khó chịu."

Tô Lệ ngẩng đầu, lấy hết can đảm nhìn Giang Chước Dạ.

Bên trong đám đông ngàn vạn người, thân hình mọi người chen chúc nhau, tận tình phóng thích hormone của mình, phát tiết cảm xúc của mình, không có ai để ý đám người trong góc hai cô gái không chớp mắt, mặt đối mặt, phát ra tin tức tố.

Cũng may, chỗ sân to như vậy cơ bản đều là B, mà A và O đều bị ban tổ chức giám sát chặt chẽ và dùng thuốc ngăn chặn tin tức tố, liều tin tức tố bình thường sẽ không dẫn đến rối loạn gì.

Nhưng Tô Lệ vẫn cảm thấy rất nguy hiểm, nàng cảm thấy trái tim đập càng lúc càng nhanh, càng quan trọng hơn là, trước mặt của Giang Chước Dạ này, càng ngày càng có lực hấp dẫn, đặt biệt là cặp môi đỏ bừng kìa........

Rất muốn lập tức cắn một cái, giống như vừa rồi muốn cắn xương quai xanh, cái loại xúc động này, quả thật rất khó có thể kiềm chế.

Tô Lệ nỗ lực nói với chính mình, bình tĩnh, nhưng chính là bình tĩnh không được, tầm mắt luôn bay đến đôi môi mím lại kia.

Muốn cạy đôi môi kia ra, nhìn xem bên trong có ẩn giấu hương thơm gì.

"Trái tim không thoải mái? Chúng ta đây đi ra ngoài đi!"

Ca khúc đã lên đến những lời cao trào, toàn bộ mặt đất đều giống như đang chấn động, Giang Chước Dạ chỉ có thể để sát vào tai Tô lệ, dùng âm lượng rất lớn kêu lên.

Tô Lệ lại không thể nào nghe được, nàng quay đầu nhìn cánh môi của Giang Chước Dạ trong gang tấc.

Nhìn đến thất thần, tưởng tượng được xúc cảm của nó, hương vị, mỗi một nơi nhỏ nhặt,cảm giác không thể tả.

Thấy nàng ngây người không nói, Giang Chước Dạ nghi hoặc mà quay đầu tới, phát hiện tầm mắt Tô Lệ dừng ở cánh môi mình, mang theo khát vọng mê ly.

Ở đó có quả cầu disco cùng loại trong các quán bar

Trong nháy mắt này, dưới ánh đèn màu sắc rực rỡ, vừa vặn chiếu vào mặt Tô lệ, khuôn mặt nàng ngày thường chỉ tinh xảo tái nhợt, ở đây bị ánh đèn chiếu vào, chợt trở nên yêu dã.

Tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng.

Giang Chước Dạ gần như không hề do dự, sau khi ánh đèn đi qua trong nháy mắt, đôi tay cô đặt ở sau đầu Tô lệ, ấn Tô lệ về phía mình.

Giây tiếp theo, cô hung hăng hôn lấy cánh môi Tô Lệ.

Ở trong tiết tấu của nhịp trống vang, các nàng thân không tự chủ, nhiệt liệt hôn môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play