Nể tình Cảnh Mặc Thần để đám người Xuân Hoa đến lãnh cung với tôi.

Tâm tình tôi rất tốt, giúp đỡ đưa ra mấy đề nghị.

Phương diện giáo dục, đầu tiên là thuật in chữ rời và phổ biến sách vở.

Ở cổ đại, sách vở về cơ bản đều nằm trong tay quý tộc.

Dân chúng ở tầng áp chót muốn đọc sách quá khó khăn.

Cảnh Mặc Thần nghe xong thì ghi lại, hơn nữa còn đưa ra ý kiến của mình ở bên cạnh.

Tôi thò đầu nhìn thoáng qua, không ngờ anh ta viết chữ bút lông không tệ, vừa nhìn là biết đã luyện qua.

Ở nơi này tôi đã học được hết cầm kỳ thi họa.

Chữ viết bằng bút lông còn không bằng anh ta.

Xem ra, Tổng giám đốc Đại Cảnh luôn xem người này là con trai mà nuôi nấng.

Tôi ngước cằm lên, ngơ ngác nhìn bên mặt của Cảnh Mặc Thần.

Rõ ràng trước mắt là khuôn mặt của Hoàng thượng chó, nhưng vì sao lúc này lại hoàn toàn khác.

Thì ra, Hoàng thượng vốn cũng không thuộc kiểu mỹ nam tinh xảo của giới giải trí.

Lạnh lùng xa cách.

Khiến người ta không dám tới gần.

Cho dù chúng tôi đã thành hôn một năm, tôi cũng chưa từng nhìn khuôn mặt hắn ở khoảng cách gần như vậy.

Đường nét của Hoàng thượng cứng rắn, nhưng mà vì bây giờ hơi thở của Cảnh Mặc Thần đã khác nên đã làm dịu đi sự sắc bén trên khuôn mặt hắn.

Hắn có cả nhu và cương, hóc môn bùng nổ.

Cả người tản ra một loại cảm giác ngang ngạnh và cao quý.

Có chút đúng gu tôi.

“Sao vậy? Mê ông đây rồi à?”

Cảnh Mặc Thần dùng bút lông chọc vào mặt tôi.

Tôi hơi bất hồn, sau đó ổn định lại tâm tình, nói sang chuyện khác:

“Cậu Cảnh này, liêm sỉ là đồ tốt, hy vọng là anh có. Anh nghĩ ra gì rồi?”

Anh ta đưa tờ giấy trong tay cho tôi:

“Thiên Thiên, chi phí giáo dục quá cao, đây là vấn đề lớn nhất ở cổ đại này. Nhưng thuật in chữ rời, thuật tạo giấy đều là công nghệ, việc này phải làm sao đây? Tôi chỉ từng học quản lý, mấy thứ đao to búa lớn đó tôi thật sự không hiểu.”

Kế hoạch anh ta viết ra vô cùng kỹ lưỡng, thậm chí còn viết đến mở quầy bán giấy, bán sách.

Cha tôi chưa từng đọc sách, ông ấy chỉ có thân thủ tốt nên mới tới được bên cạnh tiên hoàng đánh hạ thiên hạ.

Khi còn nhỏ, ông ấy ôm tôi ra đường chơi, nhìn thấy những tiểu thư sinh kia thì nói người ông ấy hâm mộ nhất chính là những người đọc sách như bọn họ.

Tôi sờ chiếc vòng ngọc trên cổ tay tôi, đây là quà cập kê mà cha tôi tặng cho tôi.

Trái tim tôi co rút đau đớn.

“Ký chủ, tôi có thuật in chữ rời, thuật tạo giấy, hai người có lấy không?”

Đột nhiên hệ thống online.

Tôi nhảy lên, lập tức va vào lồng ngực nóng hổi.

“Sao vậy? Sao vậy?”

Tôi vô cùng kích động chỉ vào đầu mình, cao hứng bừng bừng:

“Có rồi, có rồi, hệ thống có, tôi đọc cho anh viết.”

Cảnh Mặc Thần viết, khóe miệng luôn cong lên.

Thứ không thiếu nhất trong thiên hạ chính là nhân tài.

Cảnh Mặc Thần hạ một thánh chỉ, nôn nóng chiêu mộ nhân tài Công bộ, trong ba ngày đã thành lập một ban chuyên môn.

Hoàng cung từ trước đến nay không có bí mật.

Hoàng thượng ra khỏi lãnh cung, hạ ý chỉ kỳ quái, rất nhiều người đương nhiên đều nghĩ đến tôi.

Trên triều đình ngược lại không ai nói gì.

Bởi vì số mệnh của tôi, những đại thần kia còn rất hy vọng nhìn thấy đế hậu hòa hợp.

Nhưng, những người phụ nữ trong hậu cung kia đã làm ầm ĩ lật trời.

Có người đến lãnh cung gặp tôi, bị người của Cảnh Mặc Thần cản lại.

Nghe nói không ít đồ trang trí trong cung bị hư hại.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến tôi đâu.

*

Trước đây ngoại trừ vào triều thì đa số thời gian Cảnh Mặc Thần đều ở lãnh cung.

Nhưng hôm nay, Cảnh Mặc Thần đột nhiên sai một tiểu thái giám đưa tới một bức thư.

Còn là tiếng Anh.

Anh ta nói anh ta nghe được tiếng lòng của Hồ Minh, hình như Hồ Minh hơi nghi ngờ anh ta, cảm thấy anh ta thay đổi quá nhiều.

Anh ta phải ra ngoài dựa vào thói quen của Hoàng thượng mà ở thư phòng sửa bài tập nhiều hơn.

Tôi thấy anh ta xem tấu chương là bài tập thì cười.

Chỉ cần không phải là đồ ngốc thì đều có thể nhìn ra được anh ta có thay đổi hay không.

Hy vọng anh ta có thể diễn tốt.

Nhưng mà khi nhìn thấy chữ ký ở cuối thư, tôi ngây ra.

Andy.

Tên tiếng Anh của Cảnh Mặc Thần là Andy à?

Cũng đúng.

Tên tiếng Anh của Lưu Đức Hoa cũng là Andy.

Chỉ là tôi thấy cách viết chữ A trên giấy rất quen.

Ở giữa vẽ một vòng tròn.

Tôi đã từng có một fan cứng cũng thích viết như vậy.

Chuyên ngành Đại học của tôi là Kế toán, nhưng từ nhỏ tôi đã thích sáng tác rồi.

Lên Đại học, tôi đã đăng ký một tài khoản trên mạng, viết liền ba bộ tiểu thuyết huyền huyễn nhưng đều bị vùi dập giữa chợ.

Ngay cả chút nước bọt cũng không có.

Tôi cũng đã chuẩn bị từ bỏ con đường sáng tác này, định kiếm công việc làm thêm kiếm tiền học phí.

Một fan hâm mộ tên Andy đã bỏ ra số tiền lớn khen ngợi tôi, nói vô cùng thích tiểu thuyết của tôi.

Quyển nào cô ấy cũng thưởng năm ngàn tệ.

Là phần thưởng của cô ấy khiến biên tập nhìn thấy tôi, sách của tôi mới bắt đầu khởi sắc.

Cô ấy là Bá Lạc của tôi.

Vào năm mới, cô ấy sẽ gửi bưu thiếp cho tôi, tôi sẽ gửi cho cô ấy một ít đặc sản.

Vì cô ấy, tôi bắt đầu bước đi trên con đường sáng tác, hai quyển tiểu thuyết của tôi cũng đã được cải biên thành phim chiếu mạng, tiếng vang cũng ổn.

Tôi cũng bắt đầu hợp tác với một vài công ty truyền thông lớn, viết kịch bản phim.

Tôi đã thực hiện được việc tự do kinh tế.

Mua một căn nhà năm mươi mét vuông, mua một chiếc xe nhỏ.

Ngày xảy ra tai nạn cũng là ngày tôi muốn đi gặp Andy.

Trùng hợp như vậy sao?

Không đâu.

Andy đó là con gái, cô ấy còn từng gửi hình mà, một cô nàng mềm mại vô cùng đáng yêu.

“Nương nương, không hay rồi, Thái hậu tới rồi, ở cửa lãnh cung, người của Hoàng thượng không ngăn được.”

Xuân Hoa nôn nóng xông vào.

Tôi nhanh chóng giấu đi bức thư, không nhanh không chậm nói:

“Ngăn gì mà ngăn, Thái hậu giá đáo, để người ta vào là được.”

Ba ngày rồi Thái hậu mới tìm tôi, không hổ là bà ta.

Tôi mặc áo choàng màu trắng đi ra ngoài.

Thái hậu đứng trong sân, mặt không thay đổi mà nhìn hoa cỏ trong sân lãnh cung.

“Thần thiếp bái kiến nương nương, nương nương kim an.”

Tôi không nhanh không chậm mà hành lễ.

Bà ta không cho tôi đứng dậy, đưa tay tùy ý khều một đóa hoa quế vừa nở:

“Ai gia thật sự xem thường ngươi rồi, Mạnh thị. Đang ở lãnh cung mà còn có thể câu lấy trái tim Hoàng thượng.”

*

Thái hậu luôn như thế.

Trước kia ở cung Từ Ninh, năm giờ rưỡi mỗi buổi sáng là tôi đã phải đi thỉnh an, bà ta đều để tôi đứng.

Đại cung nữ của bà ta nói Thái hậu vẫn chưa tỉnh, cứ để tôi chờ như thế.

Mặc kệ gió thổi, mưa rơi.

Dù là ngày đông giá rét hay ngày hè nóng bức.

Một lần đứng là một tiếng đồng hồ.

Ba tháng đầu, ngày nào tôi về cũng cần Xuân Hoa xoa bóp chân cho tôi, cả chân và bắp chân đều sưng lên.

Sau này thì đứng quen rồi.

Cho dù bây giờ tôi có đứng thì cũng không có chút cảm giác nào.

Nhưng tôi không muốn nhịn nữa.

Mà là đứng thẳng người dậy, đi từng bước một tới trước mặt Thái hậu, cười nói:

“Thái hậu nương nương quá khen rồi, bây giờ thần thiếp đã ở lãnh cung rồi thì không có ý định ra ngoài nữa. Hoàng thượng muốn đi đâu thì chân ở trên người ngài ấy, thần thiếp cũng không xen vào được không phải sao?”

Thái hậu quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi:

“Làm càn! Mạnh thị, ngươi dám nói chuyện với ai gia như vậy à!

Bộp một tiếng.

Chậu hoa quế vàng đó rơi xuống đất.

Người trong viện quỳ xuống.

Trái tim tôi run rẩy, nụ cười ở khóe miệng vẫn không thay đổi:

“Thần thiếp không biết đã làm sai chuyện gì, xin Thái hậu nương nương chỉ điểm.”

Tôi sắp đi rồi.

Cả năm nay đã chịu đựng cơn tức giận của bà già yêu quái này, tôi cũng phải thu lại được chút lợi ích chứ.

“Má Dương, vả miệng cho ai gia! Hồ ly tinh, thân làm Hoàng hậu thì nên hào phóng hiền thục, ngươi ăn mặc như vậy là quyến rũ Hoàng thượng.”

Sắc mặt Thái hậu lập tức thay đổi, khí thế hùng hổ.

“Lão nô tuân chỉ.”

Một bà vú cao lớn mắt tam giác đi đến.

Làm thật à?

Chỉ là bà ta còn chưa đụng tay vào người tôi thì đã bị tôi đẩy ngã xuống đất.

Tôi cũng có võ.

Cha tôi từng dạy tôi một ít công phu mèo cào, đối phó với những người này vẫn đủ.

Tôi phủi tay, khóe miệng mỉm cười nhìn bà ta:

“Mặc đồ trắng chính là hồ ly tinh, vậy Hiền Vương phi chẳng lẽ không phải là hồ ly tinh à.”

Bàn tay Thái hậu chỉ vào tôi run lên.

“Ngươi… Ngươi…”

Xem đi.

Tôi biết mà, bà ta thân làm mẹ ruột của Hoàng thượng, sao lại không biết suy nghĩ của con trai bà ta chứ.

Không quở mắng con trai bà ta có suy nghĩ vi phạm luân lý, chỉ biết bắt nạt tiểu bối thì tính là trưởng bối gì.

“Người đâu, bắt lấy Mạnh thị! Bắt lấy, ai gia phải thay tổ tông dạy dỗ nàng ta!”

Bà ta tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nổi giận gầm lên một tiếng.

Người bà ta mang tới đều đứng dậy, vây quanh ta và mấy người má Lưu.

Xem ra việc hôm nay không cho qua được rồi.

“Dừng tay!”

Lúc này, Cảnh Mặc Thần mặc long bào đầu đầy mồ hôi chạy vào.

Thái hậu nhìn thấy anh ta thì hai mắt rưng rưng, đưa tay về phía Hoàng thượng:

“Hoàng nhi, cuối cùng con cũng đến rồi, vị Hoàng hậu mà phụ hoàng con cưới cho con này, bây giờ mẫu hậu không quản được nữa.”

Hậu cung này thật sự toàn phái diễn xuất thực lực.

Hoàng thượng không thích nhất là người ta nhắc đến tôi là người tiên hoàng nhét cho hắn.

Cảnh Mặc Thần đứng lại, lại không đỡ Thái hậu mà là nhìn về phía tôi:

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy cơ thể Thái hậu lung lay, trong lòng tôi sướng lắm, tôi trừng mắt, nước mắt cũng chảy ra:

“Thần thiếp cũng không biết, thần thiếp đang chép kinh Phật thì Thái hậu nương nương đến, cứ nói thần thiếp là hồ ly tinh, quyến rũ Hoàng thượng không đi đến chỗ các em gái khác. Thần thiếp oan quá, chỉ mặc đồ trắng thôi mà Thái hậu nương nương đã nhìn không quen, nhưng ngày nào Hiền Vương phi cũng mặc vậy mà…”

Cảnh Mặc Thần đi qua, kéo cánh tay tôi, trừng tôi một cái:

“Được rồi, Hoàng hậu!”

Thái hậu nương nương nhếch miệng lên:

“Hoàng thượng, Hoàng hậu ngang ngược quá, nơi này là lãnh cung, bây giờ đã bị nàng ta làm thành cái gì rồi. Quy tắc trong cung bị nàng ta làm hỏng hết rồi.”

Cảnh Mặc Thần lại bắt đầu xoa huyệt thái dương, lông mày luôn nhíu lại.

Đau lòng cho anh ta một giây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play