Người đàn ông dương dương đắc ý hất cằm lên:

“Ôi chao, không ngờ tôi nổi tiếng như vậy?”

Sao lại không chứ?

Tập đoàn Cảnh thị là tập đoàn xuyên quốc gia có giá trị trăm tỷ, do anh trai của anh ta cầm lái, người ta gọi là Tổng giám đốc Đại Cảnh.

Truyền thông Cảnh thị là công ty giải trí không lớn không nhỏ trong giới.

Nghe nói chỉ để cho ông giời con này đốt tiền, người ta gọi là Tổng giám đốc Tiểu Cảnh.

Trong giới cho dù là tiểu hoa hay đại hoa thì không ai là không muốn có quan hệ với anh công tử bột này.

Tôi đã tạo nghiệp gì vậy trời!

Tôi cứng rắn nở nụ cười giả dối:

“Tổng giám đốc Cảnh, không, Hoàng thượng à, tôi tên là Mạnh Thiên Thiên, chỉ là một biên kịch nhỏ, tôi muốn vào lãnh cung chỉ là muốn viết kịch bản thôi, ngài hãy cho tôi một hoàn cảnh sáng tác thật tốt đi.”

Trước kia ở trong giới tôi đều dùng bút danh.

Chắc chắn là anh ta không biết tôi.

Vì vào lãnh cung mà tôi cũng liều rồi.

“Vậy à.”

Cảnh Mặc Thần im lặng một lúc.

Tôi tưởng là được rồi.

Ai mà ngờ.

Anh ta đưa tay giữ cằm tôi, nhìn tôi chằm chằm.

Đôi mắt thâm thúy tựa như muốn nhìn thấu lòng tôi.

Nhìn ở khoảng gần, tôi phát hiện ra khuôn mặt của Hoàng thượng thật sự có tám phần tương tự với Cảnh Mặc Thần mà tôi nhớ đã nhìn thấy trên Weibo.

“Mạnh Thiên Thiên, vì sao cô luôn muốn vào lãnh cung vậy?”

Bây giờ khi anh ta lạnh mặt không nói lời nào thì càng giống Hoàng thượng.

Khiến tôi nổi da gà.

Tôi kéo tay anh ta ra, giả vờ như thiếu kiên nhẫn:

“Không cho đi thì không đi, tôi về đây, bái bai.”

Ra khỏi cung Càn Thanh, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Độ khó này tăng lên rồi.

Nếu là Hoàng thượng ban đầu thì tôi biết điểm yếu của hắn nằm ở đâu, đánh cái nào chuẩn cái đó.

Bây giờ đổi thành một công tử nhà giàu không đứng đắn, bây giờ làm sao đây.”

“Thống Tử.”

“Hệ thống.”

“Tiểu Thống Thống.”

Tôi gọi hệ thống mấy tiếng liền nhưng không thấy trả lời.

Bình thường thì nó kêu liên tục, giống như sợ không biết nó tồn tại vậy.

Hôm nay thì ỉu xìu.

“Còn sống thì mi chít một tiếng đi.”

“Chít.”

Nghe được tiếng chít này, tôi tức giận cười lên.

Tôi không để ý tới việc nhìn hoàng cung vàng son lộng lẫy này, lòng nóng như lửa đốt:

“Làm sao đây? Cảnh Mặc Thần bị gì vậy?”

Giọng nói điện tử không nhanh không chậm truyền đến:

“Ký chủ, chuyện đồng hương của cô tôi thật sự không biết.”

Tôi xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, đưa ra ý kiến:

“Hay là, tao trộm ngọc tỉ của hắn, trực tiếp lén lút hạ chỉ đày tao vào lãnh cung, tao tự dọn đi là được rồi.”

Dù sao hiện tại Hoàng thượng cũng là đồng hương của tôi.

Cho dù tôi trộm ngọc tỉ của anh ta, anh ta cũng sẽ không làm gì tôi.

“Ký chủ, tôi đã nói rồi, trừ phi là Hoàng thượng tự mình hạ chỉ đưa cô vào lãnh cung thì mới tính.”

Hứ.

*

Tôi nhất định phải về nhà.

Năm ngoái cha tôi đã mất ở biên giới phía Bắc.

Mẹ tôi đã làm tiệc cập kê cho tôi, sau khi đưa tôi vào cung thì đã tuẫn tình đi tìm cha tôi.

Bọn họ thật sự rất tốt với tôi, khiến một cô gái lớn lên ở trại trẻ mồ côi như tôi hưởng thụ được cảm giác có cha mẹ yêu thương trong mười lăm năm.

Đây cũng là điều duy nhất mà tôi biết ơn thế giới này.

Sau khi vào cung, thân là đứa cuồng sắc đẹp, tôi đương nhiên cũng say mê Hoàng thượng có phong thái rồng phượng.

Mặc dù hắn có hậu cung ba ngàn giai lệ.

Tôi tưởng tôi sẽ giống như trong truyện, chỉ cần nỗ lực thì sẽ nhận được tình yêu của đế vương.

Tôi vì hắn mà học nấu cơm, vì hắn mà học làm quần áo, bị Thái hậu làm khó dễ, vì hắn mà trở thành vợ hiền dâu thảo.

Mãi đến tết Nguyên tiêu vào một tháng trước, tôi nhìn thấy cảnh đó.

Lần đầu tiên tôi chống đối Hoàng thượng, bị đưa vào lãnh cung.

Bây giờ, cha mẹ tôi không còn, tình yêu tôi chờ mong nhất cũng mất, tôi chỉ muốn quay về hiện đại, tiếp tục sự nghiệp của mình.

Ở đây, không có tự do.

Hậu cung chính là hiện trường tranh đấu giữa phụ nữ cỡ lớn.

Vô vị lại tẻ nhạt.

Cảnh Mặc Thần vừa xuyên đến đây, chắc chắn là sướng chết.

Say rượu tựa gối mỹ nhân ngủ, tỉnh rượu thiên hạ nắm trong tay.

Cho nên, tôi và Cảnh Mặc Thần đương nhiên không thể nào ở cùng nhau được.

Chắc chắn là anh ta muốn ở lại.

Mà tôi thì muốn đi.

Tôi vẫn phải nghĩ cách khác khiến anh ta đuổi tôi tới lãnh cung.

*

“Nương nương, người suy nghĩ gì vậy, Hoàng thượng lại quở mắng người rồi, vì sao người cứ nhất định phải mặc đồ trắng chứ? Người biết rõ là Hoàng thượng không thích người ta mặc đồ trắng nhất mà.”

Cung nữ mặt tròn tên là Xuân Hoa, nàng ấy mũm mĩm, rất vui vẻ, đỡ tôi mà cái miệng nhỏ nói không ngừng nghỉ.

“May mà hôm nay Hoàng thượng không tức giận, cũng may mà má Lưu không ở đó.”

Thu Nguyệt ở bên kia không biểu cảm khoác áo choàng cho tôi, giọng nói lạnh lùng.

Hai người này từ nhỏ đã cùng tôi lớn lên.

Trông Xuân Hoa mập mạp vậy thôi chứ tài nấu nướng giỏi số một.

Thu Nguyệt trông lạnh lùng, nhưng mà võ công của nàng ấy là do cha ôi dạy.

Má Lưu mà bọn họ nói tới là người của tiên đế, vô cùng trung thành với tôi, là người lợi hại đã từng trải qua cung đấu.

Tôi có thể bình yên sống trong cung, không thể bỏ qua công lao của ba người này.

Nếu nói ở thế giới này còn ai mà tôi luyến tiếc thì chính là ba người họ.

Tôi vốn cho rằng hôm nay nhất định sẽ bị đày vào lãnh cung, đặc biệt phái má Lưu xuất cung giúp tôi đi lên chùa thắp nhang cho cha mẹ.

Tôi đã nhét giấy bán thân của bọn họ và ngân phiếu vào trong bao quần áo của má Lưu.

“Được rồi, bảo những người phụ nữ kia tới gặp bản cung đi.”

Ta xua tay áo, đã có cách.

Hai người làm việc rất nhanh.

Chưa đến một chén trà.

Ba mươi người phụ nữ đều đã đến.

Ta trực tiếp sai người đặt chỗ ngồi ở trong sân, nghiêng đầu uống trà chờ các mỹ nhân đến.

Tháng mười, thời tiết dần lạnh.

Mấy mỹ nhân vẫn ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đồng loạt đứng ở đó.

Mặc mỏng thế.

Ôi.

Một đám mỹ nhân chỉ cần phong độ chứ không cần nhiệt độ.

Tứ Phi đến cuối cùng.

Mọi người nhìn thấy váy trắng và áo choàng trắng trên người tôi thì có cùng một biểu cảm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hiểu rõ.

Chậc chậc.

Mọi người đều biết Hoàng thượng không thích phụ nữ trong cung mặc đồ trắng.

Bây giờ tôi mặc như vậy, chắc chắn là bọn họ cho rằng tôi sẽ bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ.

Tôi nhấp một ngụm trà, đi thẳng vào vấn đề:

“Các em gái này, gần đây cơ thể bản cung khó chịu, cần tĩnh dưỡng, suy nghĩ cho long tự. Bây giờ chúng ta có tổng cộng ba mươi mốt chị em, ngoại trừ bản cung, mỗi người mỗi tháng đều có thể sắp xếp một ngày. Sau này phải hầu hạ Hoàng thượng cho tốt, hiểu chưa?”

Các mỹ nhân bên dưới ai ai cũng kinh hãi.

Mỹ nhân đứng ở phía sau không thấy rõ mặt đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt kích động:

“Nô tỳ đa tạ Hoàng hậu nương nương thương tiếc.”

Nhìn thấy nhiều mỹ nhân như vậy, tâm tình tôi cũng trở nên tốt hơn không ít.

Tề Phi xinh đẹp bên tay trái đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng:

“Nương nương làm vậy là không đúng quy tắc.”

Vị này là phi tử mà Hoàng thượng thích nhất.

Một tháng có ít nhất năm ngày ở lại chỗ nàng ta.

Tôi làm như vậy, ắt phải xâm phạm lợi ích của nàng ta.

Tôi đặt chén trà xuống, thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn nàng ta:

“Nếu Tề Phi cảm thấy bản cung làm không đúng thì có thể đi tìm Hoàng thượng tranh luận, tốt nhất là để Hoàng thượng đày bản cung vào lãnh cung luôn.”

Vậy thì tôi cảm ơn cô lắm.

*

Không chỉ có Tề Phi, các cô gái khác đều sửng sốt.

Vào cung đã một năm, tôi chưa bao giờ cứng rắn thế này.

Tôi cũng nhỏ tuổi hơn tứ Phi.

Quan trọng nhất là, người làm chỗ dựa cho tôi không còn nữa.

Tôi ở trong cung sống một cách tùy tiện, cố gắng làm một người đứng đầu hậu cung dịu dàng hiền thục.

Không được Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng, ai cũng biết tôi chỉ là một Hoàng hậu trên danh nghĩa.

Bốn người bọn họ đã đi theo bên cạnh Hoàng thượng từ khi hắn còn làm Thái tủ, bình thường khi nói chuyện với tôi thì luôn mang theo vẻ ngạo nghễ và tự đắc, hoàn toàn không để tôi vào mắt.

Bây giờ ấy, bà đây không muốn nhịn nữa.

Tôi đứng lên nhìn xung quanh một vòng, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người vào phòng.

“Xin Hoàng hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”

Tề Phi thật không hổ là con gái của Tể tướng, trực tiếp dẫn theo mọi người quỳ trong sân của tôi.

“Nương nương, người đã sớm nên cho Tề Phi biết tay rồi, người nhìn bộ đồ đỏ của nàng ta xem, không nhìn kỹ còn tưởng là màu đỏ tươi đó.”

Xuân Hoa tràn đầy kính nể mà nhìn tôi.

“Nương nương, chiến trận này của Tề Phi chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng tới đây, nô tỳ thấy có người ra ngoài báo tin rồi.”

Thu Nguyệt không có biểu cảm gì mà mở miệng.

Ta nhéo mặt nàng ấy, cười mỉm:

“Ta đang chờ hắn đến đây.”

Ta xoay người, đứng ở cửa sổ, tìm một vị trí quan sát tốt nhất.

Cảnh Mặc Thần đến nhanh hơn ta tưởng tượng.

Vẻ mặt anh ta nhàn nhạt, nhìn thấy phụ nữ đứng đầy trong sân thì khóe miệng giật một cái, xoa huyệt thái dương.

Thục Phi mặc một bộ cung trang hồng nhạt, mặt trắng như tuyết, kéo tay áo anh ta lại, khóc không thành tiếng:

“Hoàng thượng, hôm nay nương nương làm việc quá đáng, ngài nhất định phải dạy dỗ một chút.”

Chị gái này không mặc đồ trắng mà còn thảo mai hơn cả tôi diễn nữa.

Đúng rồi.

Nhìn từ góc độ này, gò má nàng ta còn rất giống Liễu Nhữ Yên.

Cảnh Mặc Thần trực tiếp hất nàng ta ra.

Thân thể Thục Phi mềm nhũn, co quắp trên mặt đất.

“Hoàng thượng, ngài không biết Hoàng hậu nương nương làm gì đâu. Nàng ấy còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, thần thiếp có thể hiểu được, nhưng trong chuyện thị tẩm, nàng ấy quả thật không nên xử lý như thế, nàng ấy không nghĩ tới long thể của ngài.”

Tề Phi cười tiến lên, ăn nói đanh thép mà ở bên cạnh phụ họa.

Còn có mấy phi tử được sủng ái nhao nhao mở miệng, trong lời nói toàn là ý bất mãn với tôi.

Tôi khoanh tay cười hì hì.

Tổng giám đốc Cảnh, đây là quà tôi tặng anh đó.

Thế nào?

Ngạc nhiên không?

Ai mà ngờ, sắc mặt Cảnh Mặc Thần tối đến đáng sợ, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn như băng:

“Câm miệng! Các ngươi cút hết đi cho trẫm!”

Anh ta nói xong thì phất tay áo đi qua đây.

Thiên tử giận dữ, thoáng cái sân nhà ta đã trống không.

“Mạnh Thiên Thiên, cô làm ra màn này rốt cuộc là muốn làm gì?”

Anh ta sầm mặt đi vào, nhìn tôi chằm chằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play