Bầu không khí trên bàn ăn cứng đờ, sắc mặt Lâm Giai Giai đã hoàn toàn xám xịt.
Mẹ tôi cứng nhắc giảng hòa: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, mọi người ăn cơm đi”.
Trong lòng mỗi người đều giữ những suy nghĩ riêng, tôi không để ý tới bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ, hả giận mà ăn hết cả bát cơm.
Buổi tối sau khi quay về căn phòng tôi và Tống Diên đã gia hạn thuê, anh ta không nhịn được mà oán trách tôi: “ Lâm Vãn, hôm nay là ngày vui của em gái em, em không thể để hôm khác hãng nói về vấn đề đó à? Bình thường mọi người đã rất nuông chiều em, em không thể thông cảm cho mọi người một chút sao?”
Cho nên đối với hung thủ đã hại tôi và những người bao che tội phạm, tôi vẫn phải cẩn thận xem xét sắc mặt của bọn họ à?
Nước mắt trực trào ra, tôi cố gắng không để nó rơi xuống.
“Tống Diên, gây ra tất cả chuyện này là tên hung thủ đáng chếc kia, em đã bị hại thành thế này, lẽ nào em vẫn không thể nói hả?”
Tống Diên mở miệng ra nhưng chẳng thể thốt lên lời, rõ ràng là anh ấy đã hối hận vì những lời vừa nói.
Cuối cùng tôi nói với anh ấy: “Còn nữa, anh cần hiểu rõ một chút, anh là bạn trai của em, chứ không phải của em gái em. Không cần sợ cô ta không vui vẻ”.
Tống Diên sửng sốt một giây sau đó muốn đưa tay ra ôm tôi, nhưng tôi đã lảng tránh rồi trở về phòng.
Qua một thời gian ngắn, anh ta gõ cửa rồi mang vào một cốc sữa bò nóng.
Sữa bò được đặt ở trên tủ cạnh đầu giường, anh ta chậm rãi xin lỗi tôi: “Anh xin lỗi, Vãn Vãn, vừa nãy anh thực sự đã nói sai rồi, em đừng để trong lòng”.
Tôi nằm xuống không thèm nhìn anh ta, gương mặt lạnh tanh không nói lời nào.
Anh ta thấy tôi thế này cũng không tức giận, nói: “Vậy em uống sữa bò rồi nhanh chóng nghỉ ngơi đi”.
Sau khi cửa bị đóng lại, tôi ngồi dậy, thông qua ánh đèn nhìn thấy dưới đáy cốc có lớp bột mịn chưa tan hết.
Tống Diên quả thực không làm tôi thất vọng, ánh mắt tôi hiện lên vẻ lạnh lùng, tôi đã hoàn toàn từ bỏ anh ta.
Đem sữa bò đổ vào trong một cái bình giữ nhiệt không dùng được nữa, tôi dọn dẹp cẩn thận rồi nằm xuống lần nữa.
Tiếp theo đây thì phải xem anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Khoảng nửa tiếng sau, Tống Diên đi vào xem tôi, thấy tôi nhắm mắt hắn ta mới yên tâm.
Bỗng nhiên điện thoại của hắn đổ chuông, sợ làm tôi tỉnh lại, liền vội vã vào nhà vệ sinh để nghe.
Nhà vệ sinh cách âm bình thường, tôi có thể nghe rõ lời hắn ta nói.
“Gia Gia, em đừng lo lắng, hôm nay cô ấy chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, chưa hề phát hiện ra em”.
“Em yên tâm, cô ấy không hề nóng giận, chỉ là giận cá chém thớt mà thôi, anh sẽ làm cô ấy ổn định lại”.
“Được, anh cũng yêu em”.
Anh cũng yêu em?
Mặc dù đã nhìn được ra tâm tư của anh ta, nhưng tôi đã đánh giá thấp mức độ ghê tởm của hắn.
Thích người phụ nữ khác, nhưng vẫn muốn ăn nằm cùng tôi, loại người này chính là quản không nổi nửa thân dưới.
Nhưng mà, không tức giận không phải lý do khiến tôi phải chịu đau khổ.
Vội vàng dồn ép một người lương thiện, anh ta sẽ phát điên.
*nghĩa giống kiểu con giun xéo lắm cũng quằn á cả nhà*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT