Nhật Ký Lẩn Trốn Biển Sâu

Quyển 4 - Chương 88 : Khúc hát cuối cùng


1 tuần

trướctiếp

Đối với giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại kia, Hạ Xuyên đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Anh đang cùng Thâm Lam bơi tới cuối vùng biển kia, đâm vào trong tấm màn đen dày đặc đó, cũng đã đoán được mình sẽ lại mơ thấy những khuôn mặt tái nhợt.
Chỉ là lần này, trong mộng anh đã không còn muốn tìm hiểu cảm giác lo lắng đến tột cùng đó nữa. Tâm tình một khi đã bình thản, những chi tiết bị anh xem nhẹ cứ thế tiếp nhau trở nên rõ ràng. Lần đầu tiên anh chú ý tới một thứ khác trong giấc mơ đó – ví dụ như anh cũng không phải vô căn cứ đứng trên mặt biển cúi người xuống, mà là giẫm lên một mảnh đất vững chắc, chỉ là mảnh đất kia sẽ lắc lư theo sóng nước, đó hẳn là thuyền. Trước người anh là lan can, chéo nhau ngang dọc, mặt ngoài màu xám bạc bóng loáng mà lạnh lẽo. Lan can kia rất cao, so với người anh còn cao hơn, chỉ là rất nhanh anh liền phát hiện không phải lan can quá cao, mà là chính anh quá thấp --
Tay nắm lan can rõ ràng là của một đứa bé, năm ngón tay nhỏ mà ngắn, mu bàn tay có chút thịt, trắng trẻo mềm mại nắm thành nắm đấm.
Trên người anh ướt đẫm, giống như mới từ trong nước vớt ra, bị người bọc một cái khăn lông lớn dày, có người đang giúp anh lau nước trên người, động tác cũng không ôn nhu, trong miệng còn nói gì đó, chung quanh còn có rất nhiều tiếng ồn ào, nhưng Hạ Xuyên nghe không rõ gì cả, có lẽ khi đó anh căn bản cũng nghe không rõ.
Anh chỉ bình tĩnh xuyên qua lan can, nhìn xuống -- trong biển đen kịt trôi nổi vài người, nhưng lọt vào mắt anh cũng chỉ có ba người. Họ trôi theo làn sóng, hơi chìm xuống biển, khuôn mặt nhợt nhạt của họ trong một khoảnh khắc bị bao phủ bởi nước, rồi trong một khoảnh khắc nào đó lại nổi lên, không có sức sống, trông vô cùng lạnh lẽo.
Lần này anh không tốn chút sức lực nào đã có thể thấy rõ hình dáng ba người đó, đúng như anh đoán trước kia - Hạ Lương, Hạ An Dao, Gardner.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, trong nháy mắt kia, trong mộng anh vẫn rơi xuống hầm băng như trước, quanh thân lạnh đến không nhịn được run rẩy từng trận. Anh cảm giác được bên cạnh có một thân ảnh thấp bé lại gần, cũng bám vào lan can, ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống biển trong chốc lát, lầm bầm nói: "Vì sao chúng ta lên đây, ba ba bọn họ còn ở dưới đó? Không lạnh sao?”
Hạ Xuyên cảm giác mình dường như cũng mở miệng nói câu gì đó, nhưng trong một mảnh ồn ào, ngay cả mình cũng không nghe rõ câu chữ.
Anh giật mình cảm giác đỉnh đầu của mình bị người sờ sờ, giọng nói của một người đàn ông trưởng thành ở phía sau anh trầm thấp vang lên: "Nếu đã lưu lại cho tôi một mạng, tôi sẽ đảm bảo các người sống sót lớn lên..." Giọng nói của hắn như là đang nói gì đó nhỏ nhẹ, thấp đến gần như chỉ có tiếng thở, thậm chí còn mang theo run rẩy, tựa hồ là đang sợ hãi lại tựa hồ là đang phẫn nộ... Cũng có thể là bởi vì cùng ngâm mình trong biển thật lâu, ngâm đến quanh thân đều lạnh đến cực hạn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp